"Ô ô ~anhlàm tôi sợ muốn chết, tôi đứng lên xemanhkhôngcó ở đây, tôi còn tưởng rằnganhchạy mất,khôngchịu trách nhiệm! Ô ô ~"
Kiều Lộ khóc đến ngập nước, nắm tay Mộ Tử Tiêu coi như khăn laukhôngngừng lau lên mặt mình.
Mộ Tử Tiêu trong lòng bối rốikhôngbiết phải làm gì.
Nếu như đúng làanhlàmthật,anhsẽnhận trách nhiệm, nhưngkhôngthể cướicôbởi vìanhbiết hôn nhânkhôngcó tìnhyêusẽkhônglâu dài, chắc chắnsẽbất hạnh. Hơn nữa nhìn kỹ chung quanhanhbiết mìnhkhôngcó khả năngsẽyêuKiều Lộ.
Nhưng nếu nhưkhônglàm,anhcũngsẽkhôngđểcôỷ lại vào việc này coi tiền như rác,sẽkhôngchỉ nghecônói, liền tin tưởng mình bị mấtkhônglần đầu tiên rồi. Hơn nữa,anhcũng có lòng tin về khả năng khống chế và phẩm cách của mình.
Ra sức rút tay về, Mộ Tử Tiêu chau mày rút mấy tờ khăn giấy, dúi mấy tờ vào tay Kiều Lộ còn lại đem lau tay mình bịcôlàm bẩn.
"Kiều Lộ đừng khóc, tôi tại chỉ muốn hỏicô... hai chúng tađãlàm loại chuyện đó chưa? Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ đó?"
Gần buổi trưa,khôngkhí trong xe cũng bắt đầu nóng ran, có lẽ có liên quan với tâm tình của hai người cùng ngồi ở băng ghế sau xe. Mộ Tử Tiêu chỉ cảm thấy đau đầu, hít sâumộthơi, mở cửa xe cúi người chui ra ngoài, sau đóđilên ngồi vào vị trí tài xế nhìn và chờ đợi câu trả lời củacô.
Kiều Lộ run rẩy, chớp mắt: "Cái gì, chuyện gì?"
Mộ Tử Tiêu thiếu chút nữa muốn mắng người,côgáinày là người ngoài hành tinh tới sao? Cắm chìa khóa xe, mở máy điều hòakhôngkhí, mặc cho gió lạnh khắp trong xe,mộtlúc lâu mới bình tĩnh lại.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt thànhthậtnhìncô:
"Kiều Lộ,côcó phải xử nữ haykhông?"
Được rồi,anhthừa nhận mìnhđãbịcôép đếnkhôngbiết phải làm sao. Nếukhông, với bản tính của mình tuyệt đốianhsẽkhônghỏimộtcâu như vậy đối vớimộtcôgái.
Kiều Lộ nhìn dáng vẻ Mộ Tử Tiêu giờ phút này cực kỳ giống bạch mã hoàng tử trong phim thần tượng , màu tóc rám nắng phản chiếu ánh nắng y hệt vầng sáng, da tay mịn màng hơn cả taycôthậm chí ngay cả lỗ chân lông cũngkhôngnhìn thấy.côcẩn thận liếc trộm khuôn miệnganhhồng hào như thiếu nữ tô son, hơi thở thanh mát mơ hồ mang cảm giác chanh mật ong.
Vừa nghĩ tới tối hôm quacônhào tới hôn miệnganhrất ngọt ngào,côchợt có chút hưng phấn. Si ngốc nhìn gò máanhtuấn quên cả khóc lóc
"Ách,anhthậtlà đẹp!, đẹp hơn tôi nghĩ rất nhiều." Kiều Lộ ngu ngốc đần độnnóimộtcâu, Mộ Tử Tiêu nhíu mi, có chútkhôngchịu nổi.
"côcóthậtsựlà emgáiruột của Kiều Âukhông? "
Nhìncôgáitrước mắt vừa ngây ngốc vừakhôngcó bề ngoài, thậm chí còn mê trai, Mộ Tử Tiêu có chútkhôngchấp nhận nổi
Trong quan niệm của Mộ Tử Tiêu,mộtcôgáicó thểkhôngcó bề ngoài xinh đẹp nhưng nhất định phải hiểu được ưu nhã. Dù tuổi Kiều Lộ bây giờ vẫn chưa học đầy đủ và thông suốt ưu nhã nhưng là ít nhất phải hiểu được tự ái và tự lập củamộtphụ nữ, như vậy bất luậnđitới chỗ nào, cũngsẽđược người khác tôn trọng .
Suy nghĩmộtchút Kiều Âu là người có gương mặt tuấn mỹ bất phàm, Mộ Tử Tiêu tự nhận đó là người duy nhất trong số những người mìnhđãtừng gặp có thể cạnh tranh vẻ đẹp trai cùng bản thân.
Nhưng tại sao emgáiKiều Âu lại kém nhiều như vậy? Tướng mạo thường thường còn chưa tính, tâm tính cũngkhôngđủ nhẵn nhụi kín đáo nếukhôngmuốnnóilàmộtcon heo.đãgặp qua Kiều Nhất Phàm và Cung Bách Hợp, nhưng Kiều Âu lại có vẻ đẹp xuất trần,thậtsựkhônggiống là con trai của Cung Bách Hợp. Chẳng lẽ là do đột biến gen?
Mộ Tử Tiêu lắc lắc đầu xuađiý nghĩ lung tung của mình. Nhìn Kiều Lộ, thở dài:
"côcứnóiđi, tối ngày hôm qua chúng ta có ăn nằm với nhau haykhông?"
Kiều Lộ bối rối.côsuy nghĩmộtchút, con ngươi đảo điên khiến Mộ Tử Tiêu lo sợ.
"Cái đó, tối ngày hôm quaanhđè ép tôi, hôn tôi, ngày hôm qua quần áo của tôi . . , . . ."
"Ngừng!"
Đối mặt lờinóiấp úng cảucô, huyệt Thái Dương của Mộ Tử Tiêu giật liên tục.anhkhôngkìm nén được tức giận, vứt bỏ vẻ dịu dàng ôn nhu, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn thẳng vào Kiều Lộ khiếncôrấtkhôngthoải mái, thậm chí cảm thấy e sợ.
anhgiơmộtngón tay chỉ thẳng tắp vào mặt Kiều Lộ, lạnh bạcnói: "khôngcần vòng vo,côchỉ cần trả lời có haykhôngcó!"
Kiều Lộ nuốtmộtngụm nước bọt,côbỗng nhiên có cảm giác Mộ Tử Tiêu này cực giỏikhôngthua kém sát thủ Tư Đằng màcôvẫn thích.
Cau mày,côuất ức hét lên: "Đương nhiên là có! Người tôi bây giờ vẫn đau, đấy là lần đầu tiên của tôi!"
Nghe xong lời củacô..., Mộ Tử Tiêu hít sâumộthơi, nhắm mắt lại để điều chỉnh cảm xúc, sau hai giây lấy lại tỉnh táo, xoay người lạikhôngnhìncônữa mà lái xe rời khỏi bãi đậu xe.
Ngồi phía sau Kiều Lộ mơ hồ vui vẻ,côthầm nghĩthậtkhôngtồi khi vừa đánh mất Tư Đằng lại gặp đượcmộtngười tốt hơn.
Ánh mắt tham lam quyến luyến ngắm nhìn Mộ Tử Tiêu từ phía sau,côyêuchết màu tóc rám nắng, còn có đôi bông tai mã não màu đentrêntai trái. Nhìn dáng vẻanhlái xe, khi giơ tay nhấc chân đều ưu nhã khí phách. Người đàn ông này,thậtsựlà càng xem càng thuận mắt!
Lúccôđangthầm nghĩ xem nên chọn nơi nào làm địa điểm gặp mặt tiếp theothìxe bất chợ dừng lại.
"Xuống xe!"
Mộ Tử Tiêu nhanh nhẩu cởi dây an toàn của bản thân, nhưng Kiều Lộđangngồi phía sau xe ngạc nhiên khi nhận ra đây là bệnh viện phụ khoa tư nhân.
côkhônghiểu nhìn Mộ Tử Tiêu: "anhdẫn tôi tới bệnh viện làm gì?"
Mộ Tử Tiêu dừng lại động tác mở cửa xe, chau mày nhìncô:
"khôngphải làcôđãnóitối hôm qua là lần đầu tiên? tôi dẫncôtìm bác sĩ kiểm tramộtchút, nghenóilần đầu tiên của cáccôgáisẽrất đau, để bác sĩ xem giúpcôvết thương, rồi xoa chút thuốc tiêu viêm. Sau đó làm biện pháp ngừa thai!"
Chữa thương ? Sau đó ngừa thai?
Kiều Lộ vừa nghe đến hai chữ mấu chốt này, lập tức toàn thân run run, vội vàng khoát tay, lắc đầunói:
“khôngkhôngkhông!khôngcần, bây giờđãđỡ đau rồi, gần đây là kỳ an toàn của tôi, ngày maisẽtới chu kỳ rồi, nên việc ngừa thai cũngkhôngcần rồi!”
Mộ Tử Tiêu thấy dáng vẻ hoảng sợ củacô, chợt cười. “E hèm? Ý củacôlà, để mặc kệcô?”anhnhẹo đầu, buồn cười nhìncô: “Tôi là người đàn ông dám chịu trách nhiệm, nếuđãlàmthìnhất định phải có trách nhiệm. Xuống xeđi, tôi dẫncôđigặp bác sĩ,côcó thể yên tâm, tôisẽtìm bác sĩ nữ giúpcôkiểm tra vết thương.”
nóixong,anhmở cửa xe nhảy xuống, trực tiếp mở cửa xe phía Kiều Lộ, sau đó lôi kéo cánh tay củacômuốn kéocôra ngoài, mà Kiều Lộ lại gắt gao giữ chặt ghế,nóigì cũngkhôngchịu xuống.
“Xuống xe!”
“Đừng!”
“Phải xuống!”
“khôngcần!”
“khôngthểkhôngđi!”
Hai người cứ giằng co như vậy, Kiều Lộ lo lắng, trán đầy mồ hôi hột, bật thốt lênmộtcâu: “Tối hôm quakhôngcó việc gì! Tối hôm qua chúng ta chỉ hônmộtcái! Căn bảnkhôngxảy ra loại chuyện đó!”
Trong nháy mắt Mộ Tử Tiêu buông lỏng tay củacôra, sau đó lạnh lùng nhìncôchằm chằm khiến toàn thâncôrợn cả tóc gáy. Vội vàng giải thích:
“Tôi pháthiệnhình như tôi thíchanh.anhtốt vô cùng. Nếuanhđồng ý chúng ta có thể thử lui tới xem sao?”
Mộ Tử Tiêu gật đầumộtcái:
“Ý củacôlàcônóiláo bởi vìcôthích tôi rồi hả?”
Kiều Lộ vui mừng: “anhtha thứ cho tôi sao? Đồng ý cùng tôi thử qua lại xem sao?”
Mộ Tử Tiêu cười hì hìmộttiếng, lúccôđangmơ tưởng hão huyền liền lôicôra khỏi xe, đóng cửa xe, rồi lấy ra 100 đồng tiền nhét vào taycô, vừa cườinóivớicô:
“Bây giờđanglà ban ngày, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, gọi taxi về nhà sớmđi!”
nóixong cũngkhôngnhìncônữa, chui vào xe tăng tốc bỏđi.
Mẹ, cõi đời này tại sao lại có thể có loại congáicực phẩm như thế! Hù chếtanhrồi. Nếu như tối hôm quaanhphát sinh quan hệ với Kiều Lộ, đây tuyệt đối là chuyện kinh khủng nhấttrênđời!
Nháy mắt mấy cái như trút được gánh nặng, Mộ Tử Tiêu thở dàimộthơi, ánh mắt chợt nhìn vào chỗ chiếc lắc tay, trái tim lại bắt đầu nhớ nhung Lam Thiên Tình.
Cõi đời này, có người phụ nữrõràng thân thể rất sạchsẽ, thế nhưnganhlại tuyệtkhôngmuốn chạm, bởi vì ở trong lòng củaanh, linh hồn của cáccôkhôngđủ thuần túy.
Mà có người phụ nữ như Lam Thiên Tình, mặc dù biết thân thể củacôđãthuộc về người khác, vẫn để choanhnhớ thương, bởi vì trong mắtanhLam Thiên Tình chânthật. Có lúc, Mộ Tử Tiêu cũng tự hỏi mình, rốt cuộccôlà người như thế nào mà kể cả khiđanglàm chuyện xấu, cũng để choanhnhìn thấy linh hồncôlỗi lạc,côgiống như làmộtmảnh bầu trời trong vắt và tốt đẹp để choanhquyến luyến mê đắm.
*********************************
Đến giờ ăn cơm buổi trưa, Lam Thiên Tình mới mở mắt ra. Cảm giác thân thể củacôgiật giật, Kiều Âu liếc mắt nhìn về hướngcô, nhìn vào cặp mắt lười biếng mà mê người củacô,khôngkìm lòng được cúi đầu hôn lên cái trán củacô.
“đãtỉnh rồi hả?”
“Vâng.”
Khẽ ngồi dậy duỗi lưngmộtcái, nhìn quanhmộtchút, hỏi: “Mấy giờ rồi? Tư Đằng và Tiểu Nhu đâu?”
Bàn tay vuốt vẻ mái tóc mềm mại, Kiều Âu thâm tình ngắm nhìncô, dịu dàngnói:
“đãgiữa trưa rồi, bọn họ mới vừađira ngoài, để cho bọn họđihẹn hò. Ngược lại em ngủ đến bây giờ, đói bụng rồi chứ? Nhanhđirửa mặt, sau đó ăn cái gì.”
“Vâng.”
Bóng dáng nhonhỏnhanh chóng từtrêngiường chạyđixuống, liền lao vào trong phòng vệ sinh. Kiều Âu thỏa mãn nghe đủ loại tiếng vang bên trong phòng vệ sinh phát ra. Đời này, chỉ cầnđicùng vớicôlà tốt rồi, cócônên cái gì cũng tốt.
Đợi đến khi Lam Thiên Tình tắm rửa sạchsẽđira, lại pháthiệnKiều Âuđangbối rối khó xử nhìncô.
“anhlàm sao thế? Có phải chân bị thương lại đau haykhông?”
côvội vàngđitới, kéo tayanh, bộ dáng khẩn trương khiến Kiều Âukhôngnhịn được cười ra tiếng. Hơi lúng túng nhìncô,anhngượng ngậpnói:
“Chỉ là,anhcũng muốnđitoilet.”
anhômcôngủ,khôngmuốn buông ra dù choanhmuốnđitoilet từ rất sớm nhưng thấycôngủ say giống con heo trong lồng ngực mình,anhkhôngnhẫn tâm đẩycôkhỏi lồng ngực mình. Vì vậy vẫn chịu đựng, nhìn cho tới bây giờ.
Lam Thiên Tình nhìn dáng vẻ có chút ngượng ngùng củaanh, cười thầm.
“Em đỡanhđi, chậmmộtchút.”
Nếu Kiều Âu khẽ khàng thận trọngthìngược lạicôrất khẩn trương, vén chăntrênngườianhlên, cúi người giúpanhđidép, sau đónhẹnhàng dìuanhngồi dậy, nhấc cánh tay, chui vào dưới nách củaanh, dìuanhđi.
Kiều Âu vẫnkhôngnóigì, chỉ phối hợp từng bước với hành động của Lam Thiên Tình.khôngcách nào biểu đạt cảm động trong lòng, chỉ có đem lấy thân thể mình hoàn toàn giao cho người phụ nữnhỏbé này.
côcẩn thận từng li từng tí dìuanhbước, thế màanhlại giống như con thỏ chân thấp chân cao. Dưới ánh đèn ấm áp, bóng dáng thân mật của hai người dựa vào nhau hạnh phúc, cũng tựa như cùng dựa vào nhau cùng san sẻ nghĩa vụ và trách nhiệm.
mộtđoạn đường rất ngắn, mà tâm tình kéo dài rất tốt, ánh mắt giao thoa vui vẻ ngọt ngào, ánh mắt đó cũng có thể dìm chết người.
khôngcần phảinói, trong lòng bọn họ hiểu, bọn họđãkhôngđơn giản là tình nhân nữa mà là vợ chồng muốn nắm tay cùng chung sống.
Vào toilet, Kiều Âu vừa địnhnóiđể tựanhdựa vách tường đểcôđira ngoài trước là được rồi, nhưng tay Lam Thiên Tình lại chủ động bắt đầu cởi quần choanh.
Sắc mặt Kiều Âu đỏ bừng, đâykhôngphải là lần đầu tiên đụng chạm nơi nhạy cảm của nhau, nhưng lại làanhlần đầu tiên đứng tiểu trước mặtcô.
Kiều Âu nắm tay củacô, lúng túng: “Cái đó… Tình Tình,anhvịn tường là được rồi, em đểanhtự làm.”
Lam Thiên Tình lườmanhmộtcái: “anhkhôngphải xấu hổ! Còn có chuyện thầm kín gì chúng ta chưa làm? Em là bà xã củaanhchứkhôngphải là người ngoài!”
Ngay cả là bịcômắng, nhưng Kiều Âu nghe thấy thoải mái.
anhcũngkhôngnóigì nữa mặc chocôcởi quần của mình, sau đó lôi đệ đệ củaanhra ngoài. Hai mắtanhnhắm lại muốn chết, ngón taycômềm mại ấm áp, làm cho lònganhchộn rộn.
mộtphútđãqua, hai phútđãqua,khôngcó động tĩnh. Lam Thiên Tình nóng nảy,khôngkiên nhẫn được nữa: “Rốt cuộcanhcóđitiểukhông?”
“Khụ khụ, có chứ.”
Cố gắng thử mất lần nhưngkhôngđược, mặt Kiều Âu ỉu xìu như đưa đám, nơi đó giống như mất khống chế, bịcônhìn nênanhcố thế nào cũngkhôngđược.
Hít sâumộthơi, hai mắt nhắm lại, kéocôômthậtchặt vào trong ngực mình,khôngtiếp tục đểcônhìn chằm chằm, sau đó tự tay của mình đỡ lấy theo thói quen ngày thường rồi mớiđiđược.
Tích tích lịch lịch bọt nướcmộttiếng, lúng túng mà mập mờ đổ vào trong bồn cầu, cả hai thở phàonhẹnhõm, cả hai người đều nghe tim đập bịch bịch.
Thời gian hơi dài, Lam Thiên Tình thở dài, người này, đúng là nín nhịn quá lâu rồi.