Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 118

Bà cụ Vệ bối rối, không biết giải thích với em gái thế nào, đành nhìn sang cháu gái cầu cứu. Thiêm Hỉ ưỡn n.g.ự.c nói, "Thú rừng trên núi còn nhiều mà? Ở mấy bãi cỏ ấy, gà rừng, thỏ rừng cứ chui qua chui lại. Gà rừng khôn, bắt hơi vất vả. Còn thỏ rừng thì ngốc, chạy nhanh nhưng không dừng được. Đuổi vài bước là chúng tự đ.â.m đầu vào cây, vào đá, ngất xỉu luôn."

Tôn Nhị Anh nghe mà như nghe chuyện hoang đường, chẳng muốn tin chút nào. Nhưng nhìn ánh mắt đen láy của Thiêm Hỉ, Tôn Nhị Anh lại không nỡ nghi ngờ. Trẻ con nhỏ thế này, chắc không biết nói dối... Chỉ là Tôn Nhị Anh không biết, trong nhà họ Vệ, Thiêm Hỉ là đứa nói dối giỏi nhất. Cô bé lừa người lớn, lừa trẻ con, bảy cháu trai nhà họ Vệ thường xuyên bị cô bé dụ như dỗ trẻ.

Điểm khác biệt là những đứa trẻ khác nói dối xong thường đỏ mặt, lắp bắp, còn Thiêm Hỉ thì mặt không biến sắc, nói năng rành mạch. Ngay cả bà cụ Vệ cũng phải suy ngẫm kỹ mới phân biệt được lời nào của cháu là thật, lời nào là bịa.

...

Nhờ màn "hội đồng" truyền tin của bảy cháu trai nhà họ Vệ, chưa đến chiều, cả thôn Đầu Đạo Câu đều biết tin Nhị Nha đỗ đại học. Những người có quan hệ thân thiết với bà cụ Vệ lần lượt kéo đến chúc mừng. Họ nói muốn xin chút lộc của cô sinh viên đại học, thực chất là mang theo vài quả trứng, ít trái cây để tranh thủ thắt chặt quan hệ với nhà họ Vệ.

Ai cũng nghĩ: nhà họ Vệ càng ngày càng có tương lai. Bây giờ không tạo dựng mối quan hệ, sau này muốn cũng muộn.

Suốt một ngày bận rộn, nhà họ Vệ nhận được một sọt táo, hai sọt dưa, một chậu trứng gà và một số sản vật núi rừng. Nếu là trước kia, bà cụ Vệ chắc chắn vui cả ngày. Nhưng giờ nhà họ Vệ chẳng thiếu ăn thiếu mặc, nhìn đống đồ này bà cụ chỉ thoáng vui trong lòng rồi quên ngay.

May

Bởi trong lòng bà cụ còn canh cánh chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Nhị Nha, chuyện đã khiến bà cụ lo lắng suốt nửa năm qua.

Bữa tối là mì gà hầm và thịt thỏ kho, cả nhà ai nấy đều ăn đến bóng nhẫy mặt mày. Ăn xong, bà cụ bảo Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân đi rửa bát, còn lại mọi người đều được giữ lại trên cái giường lớn trong phòng bà cụ. Một cuộc họp gia đình tạm thời sắp bắt đầu.

Bà cụ Vệ ngồi xếp bằng trên đầu giường, cười khẽ ba tiếng rồi nhìn Nhị Nha với vẻ tươi cười hỏi:

"Nhị Nha, ở trong quân đội có gặp được chàng trai nào ưng ý không?"

Mặt Nhị Nha lập tức đỏ bừng, cô ấy ấp úng mãi vẫn không nói được câu nào cho rõ ràng. Bà cụ Vệ sốt ruột, nhíu mày trách:

"Con bé này, có gì thì nói thẳng ra, sao lại đỏ mặt như vậy chứ?"

Tạ Ngọc Thư bên cạnh liếc Nhị Nha một cái, giọng trong trẻo trêu:

"Nhị Nha, đừng ngại ngùng nữa. Cậu Cốc cũng đâu phải loại không ra gì. Bác sĩ Cốc còn có ý muốn tác thành hai đứa, hai đứa cũng vừa ý nhau rồi. Trước đây chị đã định nói với mẹ, nhưng em cứ ngăn lại bảo phải chờ về nhà tự mình nói. Giờ thì về nhà rồi, sao còn ngại ngùng gì nữa?"

Mặt Nhị Nha càng đỏ hơn, dưới ánh mắt soi xét của cả nhà, cô ấy cảm giác như mình đang quỳ trên công đường chịu ba tòa đại hình vậy. Cô ấy định bụng sắp xếp lại suy nghĩ để kể rõ ràng với bà cụ Vệ về người cô ấy thích, nhưng trong lòng lại nghĩ người ấy quá tốt, bất kể nói điểm nào cũng đều đáng khen. Rốt cuộc lại không biết nên bắt đầu khen từ đâu.

Nhị Nha không biết rằng, dù cô ấy có khen thế nào thì bà cụ Vệ cũng chẳng quan tâm. Bà cụ chỉ muốn biết liệu cô ấy đã bỏ được cái bóng của Trần Quốc Đống hay chưa.

Nghe nói Nhị Nha ở bên ngoài có người để ý, dường như cả Tạ Ngọc Thư cũng hài lòng. Bà cụ Vệ càng thêm tò mò, nháy mắt với Nhị Nha:

"Sao? Lại định giấu mẹ, âm thầm xử lý chuyện này à? Mau nói rõ đi, người con nhắm là làm gì, tính tình thế nào, gia cảnh ra sao?"

Bình Luận (0)
Comment