Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 138

Vệ Đại Trụ liên tục gật đầu đồng ý, nhận lấy ba miếng vàng lấp lánh từ tay bà cụ Vệ. Anh ấy quay lại nói với Tạ Ngọc Thư:

"Ngọc Thư, em may cho anh vài túi nhỏ ở cạp quần, nhớ khâu cho chắc, rồi khâu luôn vàng vào đó, khâu kín lại. Không thì anh sợ trên đường sẽ gặp phải kẻ trộm."

Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ ngồi đó nhìn bà cụ Vệ bằng ánh mắt thèm thuồng, chỉ thiếu nước chìa tay ra xin vàng. Bà cụ chẳng mấy vui vẻ, cũng lấy ra ba miếng vàng, lần lượt đặt vào tay từng người, dặn dò:

"Mỗi người một miếng, giữ kỹ mà cất đi. Nếu bị trộm lấy mất, tốt nhất đừng để mẹ nghe được. Bằng không..."

Bà cụ Vệ cười lạnh, nói tiếp:

"Mẹ chẳng những không thương cảm kẻ ngốc đến mức giữ không nổi của, mà còn sẽ tháo giày ra đánh cho một trận. Con cái các con cũng đã lớn, đến lúc nên chuẩn bị chút của nả cho chúng. Nếu các con phung phí số tiền này, đến lúc cần mà không có, đừng tìm mẹ mà khóc, vô ích thôi."

Thực ra, nguồn gốc của số vàng này, bà cụ Vệ đã nói dối. Làm gì có chuyện đào được trong lúc xây nhà, đây rõ ràng là do bé ngoan Vệ Thiêm Hỉ mang về bằng cặp sách nhân dịp sinh nhật bà cụ năm ngoái.

Khi ấy bà cụ sợ muốn chết, đuổi theo hỏi Vệ Thiêm Hỉ nguồn gốc số vàng. Cô bé nói đó là đồ vô chủ đào được trên núi, khuyên bà cụ cứ yên tâm mà dùng. Lúc này, bà cụ mới yên lòng phần nào.

Dẫu biết số vàng ấy không quá mờ ám, bà cụ vẫn không dám tiêu, giấu kín bí mật này trong lòng hơn nửa năm trời. Đến khi Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha cần của hồi môn để xuất giá, bà cụ mới quyết định tiết lộ.

Theo lẽ thường, số vàng này là của Vệ Thiêm Hỉ, bà cụ mang ra làm của hồi môn cho con gái mình là không hợp lý. Nhưng nhà nghèo chẳng giữ được thể diện, còn đâu tâm sức mà lo đến chuyện hợp lý hay không?

May

Bà cụ Vệ chỉ có thể tự nhủ trong lòng: Nhà mình có được như ngày hôm nay là nhờ phúc của cô cháu yêu, sau này nhất định phải đối tốt với bảo bối này gấp bội!

...

Vệ Đại Trụ dẫn vợ, em gái và hai chàng rể tương lai về nhà. Một mặt là để báo tin vui Vệ Đại Nha đỗ vào Đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô, mặt khác là để đưa Bạch Dương và Cốc Thạc về ra mắt gia đình. Sau khi hoàn tất hai việc này, họ sẽ trở lại đơn vị.

Vệ Nhị Nha vẫn đang đi học, cô ấy đã bàn bạc với Cốc Thạc, chuẩn bị tổ chức đám cưới ngay khi trở về đơn vị, sau đó xin phép trường học để đẩy nhanh chương trình học, sớm hoàn thành yêu cầu tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, Vệ Nhị Nha dự định viết báo cáo lên bộ đội, xin chuyển đến vị trí công tác có thể phát huy giá trị bản thân. Cốc Thạc không có ý kiến, cả hai thống nhất như vậy.

Kế hoạch của Vệ Đại Nha và Bạch Dương thì khá vội vàng và tiết kiệm thời gian.

Gia cảnh Bạch Dương rất tốt, khi còn trong bộ đội đã bàn bạc với gia đình rằng trước khi nhập học đại học sẽ hoàn tất thủ tục xin kết hôn. Khi về đến thủ đô, họ sẽ tổ chức tiệc cưới tại nhà. Vì Vệ Đại Nha và Bạch Dương học cùng một trường đại học nên không lo chuyện xa cách. Hai người cũng không có ý định đẩy nhanh tiến độ học.

Vệ Đại Nha chỉ muốn học thêm kỹ năng hữu ích cho việc kinh doanh, tranh thủ thời gian học để gây dựng sự nghiệp và làm giàu nhanh chóng. Trong khi đó, Bạch Dương lại nghĩ đến việc sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học, đến các quốc gia phát triển để mở rộng tầm mắt và trải nghiệm xã hội hiện đại.

Dù có sự khác biệt trong kế hoạch tương lai, nhưng vì cả hai đang trong giai đoạn mặn nồng, không ai nhận ra vấn đề nhỏ nhặt này sẽ trở thành một vết rạn lớn trong tương lai.

...

Những năm đói kém qua đi, cuộc sống của người dân dần khởi sắc, cả nước bỗng chốc rộ lên phong trào công nghiệp hóa.

Không biết đội thăm dò của nhà nước chọn thế nào, họ quyết định xây dựng một nhà máy phân đạm - biểu tượng của thời đại mới - trên một ngọn đồi thấp giữa Tam Đạo Câu và Tứ Đạo Câu. Tường rào nhanh chóng được xây cao hai ba mét, các thiết bị từ khắp nơi được chuyển về, lắp ráp và đặt cố định trong nhà máy.

Bình Luận (0)
Comment