Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 154

Dưới sự tuyên truyền nhiệt huyết của hàng trăm sinh viên Học viện Truyền thông Thủ đô, rất nhiều học sinh đầy lý tưởng đã thành lập nhóm đi đến Tam Đạo Câu, chuẩn bị biểu tình phản đối hành vi kiếm tiền bất chấp tính mạng và sức khỏe người dân của những kẻ m.á.u lạnh. Riêng chuyến tàu mà Bạch Dương và Vệ Đại Nha đi, đã có hơn hai mươi sinh viên.

Khi hai vợ chồng xuống tàu, trời đã trưa ngày hôm sau. Họ ghé một quán vỉa hè bên nhà ga ăn bát cháo nóng, mua thêm hai quả trứng trà, xin chủ quán rót một bình nước sôi rồi vội vã ra bến xe, bắt chuyến xe khách lớn đi về huyện nơi có thôn Đầu Đạo Câu.

Chưa tới huyện, hai người đã ngửi thấy mùi amoniac trong không khí, ban đầu không nồng lắm, nhưng càng đến gần huyện mùi càng đậm hơn.

Bị mùi hăng nồng bủa vây đột ngột, hai vợ chồng phải mất một lúc lâu mới quen được. Từ bến xe huyện, họ tiếp tục đi bộ về thôn Đầu Đạo Câu. Đến nơi, trời đã tối.

May

Khi đó, bà cụ Vệ đang tự tay sấy thuốc.

Với hiệu quả thần kỳ của canh ngũ hành thanh tạng, nhiều người đã tự nguyện tham gia tuyên truyền, trở thành “đội nước sạch” của bà cụ Vệ. Những người này còn thân mật đặt tên mới cho món canh – “trà dược đặc chế bà cụ Vệ.”

Sau một thời gian lan truyền và gây tiếng vang, “trà dược đặc chế bà cụ Vệ” nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn. Không chỉ dân thôn Đầu Đạo Câu đến xin thuốc, mà cả những người từ các thôn lân cận, thậm chí từ huyện thành và các làng gần nhà máy phân đạm ở huyện bên cũng tìm đến.

Bà cụ Vệ tuy tính tình mạnh mẽ nhưng lại rất tốt bụng. Chỉ cần có thể giúp đỡ, bà cụ đều hết sức giúp. Nhưng với những người từng gây hại cho bà cụ, bà cụ tuyệt đối không nhân nhượng, như gia đình ông già nhà họ Miêu ở đầu kia của thôn.

Năm xưa, ông già đã c.h.ế.t của nhà họ Miêu từng chỉ điểm nơi trốn của ông cụ Vệ cho bọn Nhật, khiến bà cụ phải góa bụa cả đời, một mình nuôi đàn con khôn lớn, chịu đủ mọi khổ sở. Cả thôn đều biết bà cụ Vệ không ưa gì nhà họ Miêu. Giờ muốn bà cụ cho thuốc nhà họ Miêu? Đúng là mơ giữa ban ngày!

Nhưng mùi amoniac cũng chẳng nể nang nhà nào. Trong khi hàng xóm đã thôi ho hắng, người nhà họ Miêu thì gần như phát điên.

Con trai què của ông già nhà họ Miêu, Miêu Quải Tử, nghĩ bụng: “Chẳng lẽ không có bà cụ Vệ thì chúng ta không mua được thuốc trị ho?”

Hắn cắn răng đến trạm y tế mua thuốc ho về uống, nhưng uống cả tuần bệnh không giảm mà ngày càng nặng. Không cam tâm, hắn lại lên bệnh viện Nhân dân huyện thành khám, phát hiện phổi đã mưng mủ nghiêm trọng, cần nhập viện điều trị.

Ở bệnh viện, cách xa nguồn khí độc, cộng thêm thuốc men, bệnh của Miêu Quải Tử tạm thuyên giảm. Ra viện, hắn hả hê nói: “Xem ra chẳng phải chỉ có bà cụ Vệ mới chữa được ho, bác sĩ ở đây còn giỏi hơn!”

Nhưng lời nói chưa ráo miệng, vài ngày sau hắn lại bị ho nặng hơn, lần này còn ho ra máu. Miêu Quải Tử thật sự sợ hãi…

Bà cụ Vệ sợ bị mang tiếng “đầu cơ trục lợi,” nên dù ai đến xin thuốc cũng không lấy tiền. Người xin thuốc tự hiểu, đều mang chút quà đến tỏ lòng, tùy khả năng và điều kiện mà quà lớn hay nhỏ, đắt hay rẻ.

Bà cụ là người rất rạch ròi. Ai mang quà nhiều, quà quý thì bà cụ cho thuốc nhiều; ai mang ít thì bà cụ cho một nắm tượng trưng. Bà cụ chẳng bận tâm ai bàn tán sau lưng, vì ai dám chê trách bà cụ?

Vệ Đại Nha và Bạch Dương về đến nhà, thấy trong nhà sáng đèn, liền vào thẳng phòng bà cụ Vệ.

Trong phòng chỉ có Vệ Thiêm Hỉ đang ngủ say.

Vệ Đại Nha lay Thiêm Hỉ dậy hỏi: “Hỉ, bà đâu rồi?”

Thiêm Hỉ đang mơ thấy mình ở hành tinh Lobita học hỏi tri thức. Bị lay tỉnh, thấy mặt Vệ Đại Nha bỗng tròn trịa hẳn lên, trên đầu còn có hai b.í.m tóc buộc kiểu kỳ quặc, cô lơ mơ hỏi: “Cô năm, cô mang em trai cháu về đấy à?”

Vệ Đại Nha: “…”

Đúng là hỏi một đằng, đáp một nẻo!

Bình Luận (0)
Comment