Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 175

Mỗi người phụ nữ đều có câu chuyện riêng để kể, nhưng nội dung không khác nhau là mấy. Họ đều tả lại chi tiết "kỳ tích anh hùng" của bà cụ Vệ, sau đó nghiêm túc dặn chồng con mình:

"Thà đánh nhau một trăm trận với chị Mã còn hơn chọc vào nhà họ Vệ. Lỡ động tới bà cụ, không biết lúc nào bà ấy sẽ tức giận đến mức đến tận cửa mắng chửi. Nếu bị mắng, chắc tôi giảm thọ mười năm mất!"

Đại Trụ không mấy thèm thịt, vì từ khi bà cụ Vệ chuyển tới, ông ấy và Tạ Ngọc Thư gần như không nấu cơm ở nhà nữa. Tan làm, họ đến thẳng căn hộ nhỏ của nhà bà cụ ăn cơm. Ăn xong, muốn về khu tập thể thì về, không thì ở lại nghỉ ngơi luôn.

Dù mũi chị Mã có nhạy thế nào, cũng không thể ngửi được mùi thịt từ cổng phía đông doanh trại bay tới. Vì vậy, cứ cách một hai ngày, ông ấy lại được ăn một bữa thịt lớn, bữa cơm còn ngon hơn so với đồng nghiệp.

Hôm nay, Tạ Ngọc Thư đặc biệt dặn Đại Trụ về khu tập thể ăn cơm. Nếu không, tan làm ông ấy chắc chắn lại chạy sang căn hộ nhỏ của bà cụ.

Vào nhà đặt đồ xuống, rửa tay sạch sẽ, Đại Trụ lấy một bát mì thịt hầm rồi hỏi Tạ Ngọc Thư:

May

"Hôm nay chị Mã không có ở đây à? Sao cả khu tập thể thơm nức mùi thịt vậy? Nếu chị ta ở đây chắc lật tung mái nhà rồi."

Tạ Ngọc Thư nhịn cười:

"Chị Mã ở đấy chứ. Nghe nói chị ta cũng mua một tảng thịt về, chắc đang ăn ở nhà."

Đại Trụ sửng sốt, nghe câu này còn ngạc nhiên hơn cả khi thấy mặt trời mọc từ phía tây:

"Ồ, một người cứng đầu như thế, sao lại nghĩ thông suốt? Hay có ai khai sáng cho chị ta?"

Tạ Ngọc Thư không nhịn được nữa, bật cười nghiêng ngả, đập bàn cười mãi không ngừng. Đại Trụ thì ngơ ngác, không hiểu gì cả. Đúng lúc đó, Quốc Kiện ôm cốc men ra rót nước, thuận miệng giải thích:

"Là bà nội con khai sáng đấy, mất nửa tiếng đồng hồ cơ!"

Đại Trụ: "???"

Tạ Ngọc Thư cười đến chảy nước mắt, gọi cả Quốc Khang ra, chỉ vào hai anh em nói:

"Nào, hai đứa diễn lại cho cha xem, bà nội mắng chị Mã như thế nào? Nhớ là phải giống như đọc bài văn mẫu, không được vấp nhé!"

Dù cảm thấy xấu hổ, Quốc Kiện và Quốc Khang cũng thấy thú vị. Chuẩn bị một chút, hai anh em diễn lại một màn "Bà cụ Vệ mắng chị Mã" đầy sống động, khiến Đại Trụ sững sờ, quên cả nhai mì trong miệng.

"Ngọc Thư, mẹ mắng chị Mã dữ vậy, em nói xem chúng ta sống chung một khu tập thể, có nên qua thăm chị ta không? Dù sao cũng cần giữ thể diện mà."

Tạ Ngọc Thư lập tức nghiêm mặt, đổi sắc nhanh như chớp:

"Muốn thì anh tự đi! Chị ta ngày trước đi soi mói từng nhà, lúc đó có nghĩ đến chuyện giữ thể diện không? Anh đúng là người tốt, nhưng anh nghĩ thử xem. Mẹ vừa mắng xong, anh đã qua đó, mẹ sẽ nghĩ thế nào? Em khuyên anh, nếu còn muốn giữ hai cái chân lành lặn, tốt nhất đừng có mà chọc vào cơn giận của mẹ!"

Đại Trụ rùng mình, liên tục lắc đầu:

"Không đi, không đi, vậy thì không đi nữa. Mẹ ở ngay trước mắt, nếu để mẹ biết anh không đứng cùng chiến tuyến với bà, chắc chắn sẽ xé xác anh ra mất…"

Quốc Kiện và Quốc Khang nhìn Đại Trụ, hình tượng người cha vững chãi trong lòng họ hoàn toàn sụp đổ.

Một vật trị một vật, nước mắm chấm đậu phụ.

...

Từ sau khi bà cụ Vệ xử lý "đại họa" của khu tập thể gia đình quân nhân, cái Tết năm nay trở nên êm ả hơn hẳn. Đêm giao thừa, gia đình vẫn tổ chức họp gia đình như thường lệ. Chỉ là hai cô con gái đã lấy chồng, trong nhà ít người hơn trước, nhưng cũng đủ làm bà cụ bận rộn đến quay cuồng.

Thức đêm chờ giao thừa, không có việc gì làm, bà cụ thấy những chủ đề đã cũ rích, nói đi nói lại chán ngấy, bèn kéo bốn cô con dâu cùng Thiêm Hỉ vào phòng khách làm bánh chẻo. Vì nhà dư dả, nhân bánh cũng toàn thịt.

Bảy đứa cháu hiếm khi được nghỉ, nhảy nhót ầm ĩ trong nhà. Nhị Trụ lôi bộ bài mạt chược mua từ lần đi Dung Thành trước ra, anh em bốn người lập một bàn mạt chược.

Bình Luận (0)
Comment