Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 211

Bạch Dương nhíu mày: “Đừng nói bậy.”

“Nói bậy? Tôi nói gì sai sao? Bạch Dương, chẳng phải cậu đã hứa với tôi rồi sao? Cậu nói với gia đình là đi Mỹ, nhưng thực ra chúng ta đã đến châu Âu. Cậu hứa dẫn tôi đi xem London, Paris, ngắm cối xay gió ở Hà Lan, đến Tây Ban Nha, rồi Vatican. Sao bây giờ… cậu hối hận rồi à?”

Bạch Dương bình thản đáp, vẻ mặt lãnh đạm:

“Tại sao tôi lại hứa với cậu, chẳng lẽ cậu không biết? Điều kiện tôi đồng ý là gì, cậu cũng quên rồi sao? Đình Sinh, tôi đã nhượng bộ cậu đến mức này, đã đến giới hạn của tôi. Nếu cậu còn có ý nghĩ gì khác, thì lần sau, dù cậu làm gì hạ thấp bản thân, cũng không liên quan đến tôi nữa.”

Bạch Đình Sinh nhích lại gần, vòng tay qua vai Bạch Dương, thấp giọng hỏi:

“Nếu để Vệ Đại Nha biết giữa chúng ta đã… cậu nghĩ cô ấy sẽ làm loạn đến mức nào?”

Như bị điện giật, Bạch Dương hất mạnh tay Đình Sinh ra, nghiêm giọng quát:

“Đừng như thế, cậu chỉ khiến tôi càng ghê tởm cậu hơn. Đến khi lòng thương hại trong tôi cạn kiệt, thì dù cậu có làm gì, kể cả kéo cả cha mẹ cậu đến cầu xin tôi, hay thậm chí treo cổ trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không mảy may động lòng nữa.”

“Thương hại? Ha… ha…”

Bạch Đình Sinh nhún vai, quay mặt đi, không nhìn Bạch Dương nữa.

Máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng sân bay, Bạch Dương và Bạch Đình Sinh bước xuống.

Bạch Dương đi phía trước, bước chân vội vã, không muốn sánh vai cùng Bạch Đình Sinh dù chỉ một giây. Nhưng Bạch Đình Sinh lại nhanh chân đuổi theo, nắm lấy tay áo Bạch Dương, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn.

“Bạch Dương, có phải cậu đã hối hận không? Ngoài thương hại ra, cậu chẳng lẽ không có chút tình cảm nào khác dành cho tôi sao?”

Bạch Dương dừng bước, nhìn người đàn ông trước mặt – người mà anh ta cảm thấy giờ đây hoàn toàn xa lạ. Anh ta lấy một điếu thuốc từ trong túi, bật diêm châm lửa, đặt lên miệng hút.

“Phải, tôi hối hận rồi.”

Nhả một làn khói, anh ta nhìn Bạch Đình Sinh qua làn khói mờ mịt, nói từng chữ một:

“Không chỉ là thương hại, mà còn thấy ghê tởm.”

Nghe câu nói đầu tiên, gương mặt Bạch Đình Sinh đã nở một nụ cười. Nhưng ngay giây sau, nụ cười ấy đông cứng lại trên mặt. Hai từ “ghê tởm” như tiếng sét giữa trời quang vang lên trong đầu anh ta, khiến đầu óc anh ta choáng váng, lưỡi líu lại không thốt nên lời.

May

Bạch Dương rút tay áo khỏi tay Bạch Đình Sinh, chỉnh lại cổ áo rồi quay người định rời đi. Nhưng Bạch Đình Sinh sao có thể dễ dàng bỏ qua?

“Bạch Dương, cậu nói rõ ràng đi! Chúng ta quen nhau từ nhỏ, cậu quên những gì cậu từng nói với tôi rồi sao? Cậu nói cậu sẽ bảo vệ tôi cả đời, không để tôi phải chịu bất cứ ấm ức nào. Những lời ấy, cậu đã quên hết rồi sao? Không phải cậu luôn nói mình giữ lời hứa sao? Tại sao bây giờ lại nuốt lời?”

Bạch Dương bực bội dập tắt điếu thuốc:

“Những lời nói đùa lúc nhỏ mà cậu cũng tin thật sao? Bạch Đình Sinh, cậu là đàn ông, giờ cậu đã hơn hai mươi tuổi rồi. Điều cậu nên làm là tìm một người phụ nữ mà mình yêu thương, rồi bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy chịu khổ, chứ không phải bám lấy tôi không buông như thế này. Cậu hiểu không?”

“Hừ, lời nói đùa lúc nhỏ mà không thể tin?” Bạch Đình Sinh mắt đỏ hoe, bất chấp ánh mắt tò mò của những người đi đường, hét lên giận dữ:

“Cậu không biết sao? Tôi thích cậu, làm sao tôi có thể thích một cô gái nào khác, làm sao bảo vệ cô ấy được?”

Sân bay bất chợt im bặt, những người qua lại đều bị lời nói của Bạch Đình Sinh làm cho kinh ngạc.

Một ông lão dáng người tinh tường, dùng cây gậy chống gõ xuống đất mắng:

“Lệch lạc, không biết xấu hổ!”

Bạch Dương khựng bước:

“Tôi coi những gì cậu nói là lời đùa. Giữ chút thể diện cho nhau không được sao? Tôi đã kết hôn rồi, tôi rất yêu cô ấy, con của chúng tôi sắp chào đời. Những điều này cậu đều biết mà.”

“Đùa giỡn ư?” Bạch Đình Sinh cười tự giễu:

“Tôi thích cậu, từ chiều hôm đó, khi cậu mua cho tôi cốc nước mơ lạnh, tôi đã thích cậu rồi. Từ hôm đó đến hôm nay, tôi đã nói với cậu mười ba nghìn bốn trăm tám mươi hai lần rằng tôi thích cậu.”

Bình Luận (0)
Comment