Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 221

Khi Vệ Thiêm Hỉ đón sinh nhật 16 tuổi, giấy báo trúng tuyển đã về đến nhà.

Tám anh chị em nhà họ Vệ như đã bàn tính trước, tất cả đều đỗ vào các trường đại học tại thủ đô.

Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, hai anh em sinh đôi, lần lượt thi đỗ hai trường đại học hàng đầu về khai thác khoáng sản và địa chất. Vệ Đông Chinh và Vệ Thiêm Hỉ cùng đỗ Đại học Thủ đô. Vệ Tây Chinh vào trường Đại học Ngoại ngữ. Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh, hai anh em song sinh khác, cùng vào đại học hàng đầu về nông nghiệp. So với bảy người này, trường của Vệ Quang Minh có vẻ khiêm tốn hơn, cậu đỗ vào Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô.

Tám anh chị em, tương lai rực rỡ.

Bà cụ Vệ nhìn đàn cháu giỏi giang, lòng tràn đầy niềm vui. Bà cụ bảo Vệ Quốc Kiện đạp xe lên Dung Thành mua một túi kẹo lớn, mỗi ngày mang theo hai túi đầy, gặp ai cũng chia kẹo.

Người khác hỏi:

“Bà cụ Vệ, nhà bà có việc vui gì mà trông bà phấn khởi thế này?”

Bà cụ liền hào hứng kể tên các trường đại học mà tám đứa cháu thi đỗ, như đọc thực đơn món ăn, nhận được không ít lời khen ngợi, thật lòng có, giả tạo cũng có, thậm chí là ghen tỵ.

Chỉ trong vài ngày, chuyện tám anh chị em nhà họ Vệ đỗ đại học danh giá lan khắp khu tập thể quân đội. Bà cụ Vệ càng thêm rạng rỡ, gặp ai cũng cười vui vẻ.

Có người thấy tương lai sáng lạn của bảy anh em trai nhà họ Vệ, liền gợi ý giới thiệu con gái hoặc cháu gái của mình, dò hỏi bà cụ:

“Bà cụ Vệ này, mấy đứa cháu trai của bà cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Bà có yêu cầu gì với cháu dâu không? Người tháo vát, siêng năng được không?”

Bà cụ Vệ là người tinh tường, những ý đồ của họ làm sao bà không hiểu. Nhưng với tương lai sáng sủa của đàn cháu, bà cụ không vội vàng quyết định.

Dù không ưng ý, bà cụ cũng không nói thẳng. Bà cụ suy nghĩ kỹ, nghĩ ra một cách từ chối khéo léo:

“Giới trẻ bây giờ đều thích tìm hiểu, yêu đương tự do. Tôi già rồi, làm sao dám làm chủ thay chúng? Cứ để chúng tự chọn đi. Tôi nghĩ tụi nhỏ chắc sẽ tìm người hợp tính. Biết đâu còn gặp được ở trường đại học? Những người học cùng trường thường có nhiều điểm chung. Còn nếu chênh lệch trình độ văn hóa, thì khó mà nói chuyện hợp ý, chẳng khác nào gà nói chuyện với vịt, làm sao sống chung lâu dài?”

Nghe xong, những người muốn làm thông gia đành câm nín. Con gái nhà họ dù sao cũng tốt, cũng thi đỗ cao đẳng, nhưng so với bảy chàng trai tài giỏi kia, trường học của họ chẳng đáng nhắc đến.

Có người sau lưng nói rằng bà cụ Vệ kén chọn, khi phát đạt thì coi thường hàng xóm cũ. Nhưng bà cụ chẳng bận tâm. Nếu bà cụ quan tâm những lời đó, bà cụ đã không sống vui khỏe đến vậy, đã chẳng còn tinh thần tươi trẻ, đi lại nhanh nhẹn ở tuổi ngoài sáu mươi.

Trước đây sức khỏe bà cụ không tốt, mang nhiều bệnh tật. Nhưng nhờ Vệ Thiêm Hỉ chăm sóc, bà cụ đã hồi phục nhiều, cơ thể dẻo dai hơn, da dẻ hồng hào, nếp nhăn cũng mờ đi.

Sau khi tự hào khoe ở khu tập thể, bà cụ vẫn chưa thỏa mãn. Bà cụ gọi điện về thôn Đầu Đạo Câu, lần này người nghe máy vẫn là Từ Đại Côn. Trong niềm vui tràn trề, bà cụ không còn khó chịu với ông ta nữa. Bà cụ nhờ ông ta gọi Tôn Nhị Anh đến, để khoe một phen về tài năng của các cháu mình.

Cháu trai của Tôn Nhị Anh, Diệp Minh Thiên, cũng vừa thi đại học xong. Nhưng vì không có ai kèm cặp ôn luyện, cậu ấy chỉ đỗ vào một trường cao đẳng. Nếu là người khác, thấy cháu mình thua kém cháu nhà người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy không vui trong lòng. Thế nhưng Tôn Nhị Anh thì không. Bà cụ thực lòng mừng cho bà cụ Vệ, lại còn hết lời ca ngợi, khiến bà cụ Vệ cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.

May

Tôn Nhị Anh nói với bà cụ Vệ:

"Chị à, chị rời thôn Đầu Đạo Câu hơn mười năm nay, sao không nghĩ đến việc quay về thăm một lần? Thôn mình giờ thay đổi nhiều lắm. Cửa hàng mậu dịch mở ngay trong làng, muốn mua gì cũng chẳng cần phải lên huyện nữa. Cả làng giờ có đến sáu, bảy hộ sắm được xe đạp rồi đấy. Chị nói xem, có phải đổi khác nhiều không?"

Bình Luận (0)
Comment