Nhà Tôn Nhị Anh vừa rời đi, đã có lời đồn từ đại đội sản xuất lan ra. Mọi người đều nói rằng Tôn Nhị Anh nhờ phước chị ruột nên cả nhà sẽ không quay về thôn Đầu Đạo Câu nữa. Có người bảo chính Tôn Nhị Anh thừa nhận điều đó, cũng có kẻ đồn rằng tin này từ miệng cháu trai nhỏ nhà họ Vệ – Diệp Minh Thiên. Lời đồn càng ngày càng chi tiết, cuối cùng đội trưởng đại đội sản xuất phải đứng ra đính chính.
“Hộ khẩu vẫn ở thôn Đầu Đạo Câu, đi đâu mà chuyển được? Người ta chỉ đi thăm người thân thôi. Chị em ruột thịt, tình cảm tốt như vậy, hơn mười năm không gặp, tâm sự với nhau thì có làm sao? Đúng là mấy cái miệng dài, nghe gió thổi đã bảo mưa!”
Đội trưởng đại đội sản xuất – Tôn Đống Lương – không ngờ rằng dưới sự dẫn dắt của Tôn Nhị Anh, nhà họ Diệp chẳng mấy chốc sẽ dùng hành động thực tế để khiến ông ta bẽ mặt.
Tôn Nhị Anh tuy tiếc tiền vé giường nằm trên tàu, nhưng đó là lời bà cụ Vệ căn dặn, nên bà cụ đành cắn răng mua vé. Cả gia đình cùng nhau lên đường về phía Nam.
Con tàu chạy từ Bắc vào Nam, đi qua những vùng đất cằn cỗi đầy gió cát để đến nơi cây xanh bạt ngàn, qua những vùng hoang vu nghèo khó để đến nơi non nước hữu tình. Những người nhà họ Diệp, vốn chưa từng rời quê xa, không khỏi kinh ngạc trước cảnh sắc khác biệt.
Khi tàu dừng ở ga Dung Thành, cả nhà họ Diệp giống như những người lần đầu vào thành phố. Họ hít thở bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa ở Dung Thành, ngửi hương thơm thoang thoảng từ xa, lắng nghe tiếng chim ríu rít. Tôn Nhị Anh khẽ nói với ông cụ Diệp, “Đây thật sự là mùa đông sao? Sao tôi mặc áo bông mà thấy nóng vậy?”
Ông cụ Diệp lấy ống điếu ra hút một hơi, “Dung Thành ở miền Nam, mùa đông ở miền Nam không lạnh. Bà nhìn xem, nước trên đất này đâu có đóng băng. Ở thôn Đầu Đạo Câu nhà mình, sớm đã đông cứng như đá rồi. Với lại hoa cỏ, cây cối ở đây vẫn xanh mơn mởn.”
Tôn Nhị Anh gật gù, “Chả trách chị tôi đến đây rồi không muốn về. Nếu là tôi, tôi cũng không muốn. Chỗ này tốt quá. So với Dung Thành, Đầu Đạo Câu nhà mình đúng là một góc núi xa xôi heo hút.”
Ông cụ Diệp im lặng, mặt mày cau lại đầy suy tư. Nếu ông cụ có khả năng, ông cụ cũng muốn để con cái mình được an cư lạc nghiệp ở một nơi như Dung Thành.
Năm đó, khi rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu, Vệ Quốc Kiện đã ngoài mười tuổi. Vì thế khi nhìn thấy gia đình Tôn Nhị Anh bước xuống tàu, anh ấy lập tức từ trong xe bước ra, vẫy tay gọi to, “Bà dì hai, cháu ở đây!” Câu nói ấy được anh ấy dùng giọng quê nhà gọi lên.
Giọng quê quen thuộc lập tức thu hút sự chú ý của Tôn Nhị Anh. Bà cụ nheo mắt nhìn kỹ Vệ Quốc Kiện hồi lâu mới nhận ra, “Là Quốc Kiện sao? Con trai lớn nhà Đại Trụ phải không? Mười mấy năm không gặp, cháu lớn thế này rồi à, còn cao hơn chú Diệp Tử của cháu cả một cái đầu!”
“Bà dì hai, là cháu đây. Bà còn nhớ cháu cơ đấy!” Vệ Quốc Kiện nhanh tay nhanh chân chuyển đồ đạc của nhà họ Diệp lên thùng xe phía sau, rồi để Tôn Nhị Anh ngồi ghế phụ, những người còn lại ngồi chen chúc ở hàng ghế sau. Xe lăn bánh thẳng tiến về khu nhà liên kế.
Nhìn qua cửa sổ xe, mắt ai nấy đều sáng rực vì thích thú.
Khi xe dừng dưới khu nhà liên kề, Tôn Nhị Anh vừa bước xuống, bà cụ Vệ đang cầm kéo cắt tỉa giàn nho trong sân. Nghe thấy tiếng xe, bà cụ nhanh tay hơn một chút rồi gọi vào trong nhà, “Nhóc Hỉ, ra đón bà dì, ông dượng, chú Diệp Tử, thím Diệp Tử và em họ nhỏ của con đi!”
May
Một cô bé tóc tết hai b.í.m từ trong nhà chạy ra. Vừa nhìn thấy, cô đã ngọt ngào chào, “Bà dì hai, bà đến rồi ạ?”
Tôn Nhị Anh cố gắng tìm lại bóng dáng cô bé nhỏ năm xưa trên người Vệ Thiêm Hỉ, nhưng không sao nhận ra, bèn liên tục khen, “Nhóc Hỉ à, càng lớn càng xinh. Ngày trước mặt còn phúng phính, bà dì hai bế cháu cứ như ôm một cục bột trắng. Giờ lớn thế này rồi, cháu còn nhớ bà dì không?”