Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 225

Nhưng khi Tôn Nhị Anh nghe, bà cụ lại thấy khó chịu trong lòng. Bà cụ sợ mình làm bẩn sàn nhà, bị chị gái mắng nên nhanh chóng cởi giày. Nhưng chẳng ngờ ngón chân cái với cái lỗ thủng to tướng trên tất lại lộ ra. Bà cụ vội vàng xỏ dép vào, ngượng ngùng nói:

"Chị, cho em mượn bộ kim chỉ nhà chị một chút, tất em rách rồi, em phải vá lại."

"Vá cái gì mà vá? Nhà chị còn nhiều tất mới chưa mang đây, nào hồng mận, nào vàng bò, nào xanh trời, lát nữa chị lấy mỗi loại một đôi cho em. Lần trước Quốc Khang lãnh lương, nó mua hẳn một túi tất về cho chị, chắc cả đời chị cũng không dùng hết được. Chị thay tất mỗi ngày một màu, cả tuần chẳng lặp lại đôi nào."

Tôn Nhị Anh nghe vậy thì sững người, giọng đầy kinh ngạc:

"Chị, chị xài hoang phí vậy làm gì? Tất mua nhiều thế là tấm lòng của Quốc Khang, chị không chê là được. Nhưng chị có thể cho bốn cô con dâu chị dùng chung mà!"

May

"Họ nào thèm tất của chị, chê là tất của người già. Họ thích mấy màu mốt như nâu cà phê, trắng ngà, thích tất có hoa văn nữa kìa. Đến nhóc Hỉ còn chẳng chịu mang tất của chị, nó chỉ thích tất trắng thôi. Tất của em vá làm gì, chị cho luôn mười đôi, không sợ chật đâu."

Tôn Nhị Anh im lặng hồi lâu, rồi nói:

"Chị, nhà chị làm ăn kiểu gì thế? Trước kia nhà mình với nhà chị đâu có khác biệt gì nhiều, sao dọn về đây lại giàu nứt đố đổ vách thế? Đừng nói đâu xa, cái nhà này thôi, người ta làm quần quật cả đời cũng chẳng có nổi, mà nhà chị mua liền hai cái? Chỉ em cách làm giàu đi, giúp đỡ Diệp Tử nhà em chút."

"Thì có gì đâu. Chị từng nói rồi mà, cái xưởng xà phòng hiệu ‘Quân Trung Lục Hoa’ là nhà chị góp vốn bằng kỹ thuật, mỗi năm chia cổ tức cũng kha khá. Mấy năm trước bộ đội cần tiền mặt, họ lấy mấy căn nhà này để bù vào khoản chia lợi nhuận."

"Em nói sai rồi, không phải hai căn đâu, dãy nhà trước mặt này đều là của nhà chị. Nhưng giờ nhà chị chưa dùng hết, đợi Quốc Kiện, Quốc Khang và cả bảy anh em bọn nó cưới vợ xong thì mới tới lượt."

Bà cụ nghĩ đến cảnh mỗi mùa thu phải quét lá khô của cả dãy nhà là đau lưng nhức mỏi.

Bà cụ Vệ thấy đau lưng, còn Tôn Nhị Anh thì thấy chua xót trong lòng.

Người so với người, chỉ tổ tức chết!

Tôn Nhị Anh không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn cố ý lái sang chuyện khác:

"Sao không thấy Nhị Trụ và Lan Tử đâu cả? Lúc nãy qua chỗ nhà cũ của chị cũng không gặp, họ đi mua đồ à?"

"Mua cái gì mà mua? Họ đi làm hết rồi! Lan Tử, Xuân Nha và Thúy Phân giờ đang làm đầu bếp chính ở bếp ăn tập thể của bộ đội. Còn Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ trước kia nuôi gia súc trong doanh trại, giờ xưởng xà phòng thiếu người, ba anh em nó cũng về đó làm cả."

"Anh em chúng nó không có học hành gì, nhưng chịu khó, giờ đều lên làm tổ trưởng, mỗi tháng kiếm cả trăm đồng, không vấn đề gì. Đại Nha giờ làm chủ nhiệm xưởng, đầu óc nó nhanh nhạy, giúp đỡ ba anh em Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, nuôi cả nhà không thiếu thốn gì."

Tôn Nhị Anh nghe mà chua đến ê răng, bà cụ đoán nếu nghe tiếp chắc sẽ thành cả bình giấm.

"Đúng rồi, Nhị Anh, em tính thế nào đây? Hay là cả nhà em chuyển về Dung Thành đi, chị em mình giúp đỡ nhau, bọn nhỏ nhà em với nhà chị cũng qua lại hỗ trợ nhau. Diệp Tử và vợ nó vào xưởng xà phòng làm, mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được trăm đồng, ăn uống chẳng phải lo."

"Mấy năm nay xưởng làm ăn tốt, tiền lương năm sau cao hơn năm trước, chừng hai ba năm nữa chắc lên ba bốn trăm. Em nghĩ kỹ đi, nếu đồng ý thì về làm hộ khẩu, chị sắp xếp chỗ ở cho. Muốn mua một căn nhà nhỏ liền kề cũng được, tiền cứ thiếu nợ chị, từ từ trả, không cần gấp."

Tôn Nhị Anh động lòng, quay sang nhìn ông cụ Diệp. Chuyện lớn thế này vẫn phải để ông cụ quyết.

Ông cụ rít hai hơi thuốc lào rồi nói:

"Phiền gia đình bên chị quá…"

"Phiền cái gì mà phiền! Người một nhà, đừng nói chuyện khách sáo! Lão Diệp, chị hiểu cậu mà, đồng ý là đồng ý, không đồng ý thì đã chối ngay rồi. Chuyển về đây đi, tôi bảo Đại Trụ lo việc hộ khẩu, đưa cả nhà rời thôn Đầu Đạo Câu, nhập vào Dung Thành!"

Bình Luận (0)
Comment