Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 232

Từ Hiểu Lan lật qua bìa tạp chí ‘Tạp chí Toán học’, rồi mở mục lục, đọc từng chữ một cách khó khăn:

"‘Một dạng phương trình nhóm siêu tuyến tính loại Riemann’??? Đây là cái gì thế?"

"À, đây là một mô hình phương trình liên quan đến vấn đề Riemann. Chủ yếu là nghiên cứu quỹ tích đường đặc trưng và giới hạn sóng xung kích. Trường mình chưa khai giảng nên không hiểu là bình thường. Sau này học rồi sẽ hiểu thôi."

Vệ Thiêm Hỉ không nghĩ câu nói của mình có gì lạ. Cô cầm bút, bắt đầu vừa đọc bài luận vừa tính toán, cố gắng tìm cách chứng minh đơn giản hơn.

Chỉ trong thời gian Từ Hiểu Lan sững sờ, Vệ Thiêm Hỉ đã viết kín gần nửa trang giấy.

Ngưu Yến đứng bên cạnh, nghe chẳng hiểu gì, cũng không nhịn được mà ghé đầu qua xem. Nhìn những gì Vệ Thiêm Hỉ viết trong vở, cô ấy có cảm giác như đang nhìn sách trời. Tâm trạng cô ấy dần trở nên nặng nề.

Nếu Vệ Thiêm Hỉ chỉ đơn giản chép lại những gì trong tạp chí, có lẽ cô ấy sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng Ngưu Yến nhìn rất rõ, Vệ Thiêm Hỉ đang xác minh, mỗi công thức đều do chính tay cô tự suy diễn ra!

Ngưu Yến không khỏi kinh ngạc trước tốc độ tính toán của cô gái nhỏ tuổi này. Cô thật đáng sợ!

Ngưu Yến hỏi:

"Bạn Vệ, cậu còn chưa giới thiệu bản thân. Cậu tên là gì, đến từ đâu, thi đại học được bao nhiêu điểm? Chẳng lẽ giáo viên cấp ba của cậu đã dạy những thứ này? Tôi thi Toán được 94 điểm, không thể nào không hiểu gì được chứ!"

Vệ Thiêm Hỉ đặt bút xuống:

"Tôi tên là Vệ Thiêm Hỉ, đến từ Dung Thành, thi đại học được 400 điểm. Mấy thứ này tôi tự học."

"Cái gì!"

"Cái gì!!"

"Cái gì!!!"

Ba cô gái cùng phòng lập tức ngẩn người.

Ngưu Yến bỗng nhớ ra điều gì, đột ngột vỗ trán:

"Chẳng trách cậu mang theo nhiều xà phòng đặc chế của bà cụ Vệ như vậy! Tôi nhớ có bài báo từng viết, người nông dân làm doanh nghiệp, vừa bán trà dược vừa làm xà phòng, bà cụ Vệ đã nuôi dạy được tám người cháu đều đỗ đại học. Vậy đống xà phòng này là từ nhà cậu đúng không?"

May

"À, cậu nói xà phòng hả? Đúng rồi. Đó là quà quê bà tôi bảo mang theo, mỗi người hai bánh nhé, đừng khách sáo."

Vệ Thiêm Hỉ mở ngăn kéo, lấy ra sáu bánh xà phòng, đặt hai bánh lên bàn mỗi người. Sau đó cô nhớ ra mình chưa đi lấy nước nóng, liền hỏi:

"Các cậu đi lấy nước nóng chưa? Đi muộn liệu có hết không?"

Mạnh Quỳ chỉ tay vào hàng phích xếp dưới tường:

"Lúc nãy bọn tôi đi lấy nước nóng thì cậu không có ở đây. Tôi tiện tay lấy luôn cho cậu rồi."

"Cảm ơn nhé! Mai tôi sẽ đi lấy giúp các cậu. Các cậu có đọc sách không? Lúc nhập học trường phát sách giáo khoa rồi mà. Tôi xem qua, thấy nội dung khác khá nhiều so với cấp ba. Tốt nhất nên học trước một chút."

Nói xong, Vệ Thiêm Hỉ lại cắm cúi đọc sách.

Ngưu Yến, Từ Hiểu Lan và Mạnh Quỳ nhìn Vệ Thiêm Hỉ viết lia lịa, rồi nhìn lại những hạt dưa trên tay mình, tự nhiên thấy chẳng còn vị gì.

Người giỏi hơn mình còn chăm chỉ hơn mình. Với những người cầu tiến, đó thực sự là một loại áp lực.

Dưới sự dẫn dắt của Vệ Thiêm Hỉ, toàn bộ thành viên phòng 206, tầng 4 ký túc xá nữ, chính thức bước lên con đường cày cuốc không lối thoát.

Ngày khai giảng, trong buổi chào đón tân sinh viên, hiệu trưởng Nhâm Lương của Đại học Kinh Hoa đã mang đến tin tức tuyệt vời nhất cho các tân sinh viên đầy sức sống.

"Thưa các bạn, nước ta vừa tổ chức Đại hội Khoa học Toàn quốc. Tôi vinh dự được tham dự và muốn truyền đạt lại tinh thần hội nghị đến các bạn!"

"Lãnh đạo đã nhấn mạnh về bốn hiện đại hóa và tôn trọng trí thức, chỉ rõ khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất hàng đầu, đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong sự phát triển kinh tế và xã hội. Một mùa xuân mới đã đến với chúng ta, và cũng đến với sự nghiệp khoa học của đất nước!"

"Khoa học, không trải qua hỗn loạn, chúng ta sẽ không biết hòa bình quý giá thế nào. Không trải qua cằn cỗi, chúng ta sẽ không biết giá trị của tháp ngà này!"

Bình Luận (0)
Comment