Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 237

Phần lớn chẳng hiểu nổi nội dung ngoài bìa sách và lời cảm ơn đầu trang. Có người cố gắng kiên trì đọc trong hai ngày, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ cuộc. Những ai đỗ được vào Đại học Kinh Hoa, có mấy người lại cố chấp đến mức không biết quay đầu?

Những người thông minh, sau khi nhận thất bại, lập tức điều chỉnh bước đi phù hợp với khả năng của bản thân. Nếu thật sự không được, họ sẽ tìm đến các giáo sư già để nhờ hướng dẫn, lập kế hoạch học tập hợp lý.

Vệ Thiêm Hỉ cầm thẻ mượn sách của Hạ Viễn, chờ đến cuối tuần liền sang Đại học Thủy Mộc ở bên kia đường. Cô dành cả ngày tự học rồi mượn thêm những cuốn sách mình cần về.

“Toán học cơ bản” với cô thực ra không có gì quá khó. Ban đầu, giáo sư già còn lo lắng rằng nền tảng của cô không vững, nếu không chú ý nghe giảng sẽ bị hụt kiến thức. Nhưng sau khi xem qua bài tập cô nộp, ông ấy không còn nhắc đến chuyện đó nữa.

Ở một diễn biến khác, giáo sư cầm bài giải chi tiết mà Vệ Thiêm Hỉ viết, mang đến Viện Nghiên cứu Toán học của Viện Hàn lâm Khoa học, nhờ ông bạn già là Trần Nhuận Chi xem qua.

Trần Nhuận Chi, người có địa vị vượt trội trong Viện Nghiên cứu Toán học, là đỉnh cao khó với tới trong giới toán học trong nước. Ông ấy dành nguyên một buổi chiều để kiểm tra bản thảo của Vệ Thiêm Hỉ, sau đó dứt khoát đưa ra kết luận:

“Hãy chuẩn bị gửi bài đến ‘Toán học học báo’. Viết lại một cách chính thức hơn, chú ý định dạng. Nếu kịp bản đầu năm thì tốt, còn không thì để vào trang đầu của bản thứ hai!”

Thông tin về việc luận văn của Vệ Thiêm Hỉ sắp được đăng trên Tạp chí Toán học do chính giáo sư già thông báo trong giờ học. Ý định ban đầu của ông ấy là khuyến khích sinh viên khoa Toán học tập Vệ Thiêm Hỉ, rèn luyện tư duy toán học và tinh thần nghiên cứu. Nhưng không ngờ, sự chú ý của đám sinh viên lại đi lệch hướng hoàn toàn.

Giáo sư nói: "Có thể công bố bài viết trên Tạp chí Toán học và giải quyết được vấn đề đang làm khó nhiều nhà nghiên cứu toán học hiện nay, đủ để chứng minh năng lực của Vệ Thiêm Hỉ. Khoa đã quyết định dành cho Vệ Thiêm Hỉ một số đặc quyền, chẳng hạn như được phép nghỉ học hoặc miễn học một số môn... Dĩ nhiên, những đặc quyền này có điều kiện. Vệ Thiêm Hỉ, nếu muốn miễn học một môn, em phải có thành quả nghiên cứu nhất định trong lĩnh vực của môn học đó, xuất bản một số lượng bài báo đạt tiêu chuẩn chất lượng tương đương với Tạp chí Toán học."

Vệ Thiêm Hỉ nghĩ đến bài toán mà Hạ Viễn giao và kế hoạch "cày sách" mà anh ta đã vạch ra cho cô. Có vẻ như việc đọc sách trong lớp, trong thư viện, hay trong ký túc xá chẳng khác nhau là bao. Vì thế, cô chỉ để lời của giáo sư lướt qua tai.

Giáo sư già thấy Vệ Thiêm Hỉ ngày nào cũng lên lớp đúng giờ, nộp bài tập đầy đủ thì trong lòng vui vẻ. Về việc mỗi khi vào lớp, Vệ Thiêm Hỉ lại cắm đầu làm việc riêng, ông ấy chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thậm chí, sau mỗi giờ giảng, giáo sư còn thích ghé qua chỗ ngồi của Vệ Thiêm Hỉ để xem cô đang đọc sách gì, nghiên cứu bài toán nào, và thi thoảng đưa ra vài lời gợi ý hoặc nhận xét. Nhìn thấy học trò của mình trưởng thành nhanh chóng, dù không liên quan nhiều đến sự chỉ bảo của ông ấy, giáo sư vẫn cảm thấy rất vui.

Tuy nhiên, với cách "cày sách" của Vệ Thiêm Hỉ, giáo sư không hoàn toàn tán thành. Giống như đa số, ông ấy cho rằng toán học cần viết nhiều, tính nhiều, luyện tập nhiều. Ông ấy đã bóng gió nhắc nhở Vệ Thiêm Hỉ vài lần. Sau khi thấy cô không còn chỉ cắm đầu vào sách mà chuyển sang lấy giấy trắng tinh ra viết các bài toán, ông ấy mãn nguyện vô cùng.

May

"Vừa học giỏi lại vừa khiêm tốn, đứa trẻ này nhất định sẽ thành công lớn!"

Chỉ cần nhìn quá trình giải bài của Vệ Thiêm Hỉ, hay đơn giản đứng trên bục giảng ngắm cô mỉm cười chứng minh các công thức, giáo sư đã cảm thấy đây là một sự thưởng thức tuyệt vời.

Cảm giác "năm tháng an yên" có lẽ chính là như thế.

Bình Luận (0)
Comment