Vệ Thiêm Hỉ mắt tròn xoe vì tức giận: “Bàn bạc gì? Nghe bà nội mắng bao năm rồi, tai nghe nhiều thành quen! Anh không biết mắng thì cứ đi theo em. Em mắng, bắt anh ta trả lời rõ ràng. Không thể để cô và anh em Vệ Triều, Vệ Dương chịu oan ức được!”
Mồ hôi Vệ Đông Chinh tuôn như thác, anh ấy vừa lôi vừa đẩy cô về ký túc xá nữ, dỗ dành: “Chị đại à, em hãy bình tĩnh. Mai anh gọi thêm Quốc Kiện, Quốc Khang, cả Tây Chinh, Đông Minh, Tây Minh và Quang Minh nữa. Mai chúng ta đến thẳng lớp anh ta mà chặn đường! Chúng ta đông người, anh ta không trả lời thì đừng hòng yên thân!”
Vệ Thiêm Hỉ lạnh lùng nhìn anh ấy một cái, thả ra một chữ: “Hèn.”
Vệ Đông Chinh nghẹn lời. Anh ấy đứng đợi gần hai mươi phút dưới ký túc xá nữ, thấy cô không ra nữa mới mượn xe đạp của bạn, chạy khắp nơi báo tin. Từ đại học Địa chất, đại học Mỏ, đại học Ngoại ngữ, đến đại học Nông nghiệp và học viện Điện ảnh Hí kịch, ai cũng được thông báo.
Xong xuôi, Vệ Đông Chinh lê đôi chân rã rời về phòng, mệt đến nỗi không trèo lên giường nổi.
Mắt Chuột lén lút ghé lại: “Đông Chinh, cô bé ban nãy là em gái cậu? Nam sinh trong khoa chúng ta ai cũng phát cuồng. Em gái cậu xinh quá! Giới thiệu bọn tôi làm quen đi!”
Vệ Đông Chinh lườm: “Biến! Em gái tôi còn nhỏ. Tôi nói cho các cậu biết, ai dám tán tỉnh em gái tôi, tôi đập người đó!”
Mắt Chuột cười gượng: “Sao thế, cậu không muốn làm anh vợ à? Không muốn lên chức à? Cơ hội tốt thế còn gì!”
“Biến! Biến! Biến! Đừng làm phiền!”
Vệ Thiêm Hỉ về ký túc xá, vừa lúc gặp Ngưu Yến cùng mấy người bạn đang mang bình nước đi lấy nước nóng, liền đi theo.
May
Từ Hiểu Lan và Mạnh Quỳ vẫn hứng thú bàn tán chuyện thơ của Bạch Dương. Ngưu Yến mặt cau có, còn Vệ Thiêm Hỉ thì đang thầm nghĩ kế hoạch khiến Bạch Dương không kịp trở tay vào ngày mai.
Nói một hồi, hai người kia mới nhận ra Ngưu Yến và Vệ Thiêm Hỉ không lên tiếng, liền hỏi: “Hai người sao thế? Ai làm gì mà mặt mày trông khó chịu vậy?”
Ngưu Yến thở dài, hỏi Vệ Thiêm Hỉ: “Thiêm Hỉ, cậu nói sao người với người lại khác nhau thế? Tôi thấy cậu làm bài toàn trôi chảy, còn tôi cầm bút lại không làm được gì.”
Vệ Thiêm Hỉ nghĩ một chút rồi đáp: “Chủ yếu là do nền tảng khác nhau. Tôi thích toán từ nhỏ, trong mười năm loạn lạc đó vẫn học. Nhiều thứ đã quen tay thì dễ làm, còn nhiều người thì nền tảng kém, cộng thêm mười năm bỏ phí nên chưa làm quen được cũng là chuyện bình thường.”
Ngưu Yến ngạc nhiên: “Cậu học lén trong mười năm đó? Gan cậu lớn thật! Tôi nhớ có một thanh niên giấu sách bị lôi ra phê bình mấy tháng liền, cả thôn ai khó chịu là mang cậu ta ra xử lý như xúc vật. Chỗ cậu không quản sao?”
“Sao không quản? Ban ngày họ quản, ban đêm thì sao? Muốn học thì luôn có cách. Ban ngày không được thì học ban đêm, có người thì không học, không ai thì tranh thủ học. Người ta còn lén hẹn hò được, lén học thì không tìm ra cách à?”
Ngưu Yến nghe Vệ Thiêm Hỉ nhắc đến chuyện lén hẹn hò, mặt đỏ bừng, lắp bắp không nói gì thêm.
Từ Hiểu Lan và Mạnh Quỳ cũng sững sờ trước lời nói của Vệ Thiêm Hỉ. Tuy không ngạc nhiên vì Vệ Thiêm Hỉ bất ngờ thốt lên hai từ đó, họ lại kinh ngạc trước ý chí học tập kiên cường của cô.
Thời đại ấy, hầu như ngọn lửa khát khao tri thức trong lòng tầng lớp trí thức đều đã lụi tắt. Dù Từ Hiểu Lan và Mạnh Quỳ cũng yêu thích việc học, nhưng khoảng cách giữa họ và mục tiêu mà Vệ Thiêm Hỉ đang hướng tới vẫn còn quá xa.
Ban đầu, khi nghe Vệ Thiêm Hỉ nói về việc cô chăm chỉ học toán, cả hai đều kinh ngạc. Nhưng sau cơn sửng sốt ấy, trong lòng họ lại dâng lên sự khâm phục. Người ta phải kiên định lắm, giữ vững lý tưởng của mình và đi ngược lại xu thế của thời cuộc mới có thể đạt được điều ấy.
Họ chợt cảm thấy việc Vệ Thiêm Hỉ đạt được thành tích hiện tại là điều hiển nhiên. Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà vẫn không từ bỏ việc học, nếu cô không đạt được thành tựu thì hoặc là do năng khiếu có hạn, hoặc là ông trời không có mắt.