Vệ Thiêm Hỉ vốn không định giấu bạn cùng phòng, dù sao cũng không giấu được, nên cô nói thật:
“Nhà tôi có căn nhà ở thủ đô, vừa sửa sang lại trước lễ Lao động. Tôi định dọn qua đó ở. Dạo này tôi tìm được công việc, chỗ làm khá xa, từ Đại học Kinh Hoa đạp xe tới mất nhiều thời gian quá. Ở bên nhà tôi thì gần hơn.”
Cô không muốn ở lại cái phòng ký túc ngột ngạt này thêm dù chỉ một phút, chỉ mong đi càng sớm càng tốt để sớm thoát khỏi tình cảnh này.
Dọn dẹp xong, Vệ Thiêm Hỉ khoác cặp sách lên vai rồi rời ký túc xá, đạp xe một mạch đến tứ hợp viện, vừa đúng một khắc đồng hồ. Đêm thủ đô thật náo nhiệt, dù đã hơn chín giờ tối, người đi lại vẫn đông đúc.
May
Sau khi Vệ Thiêm Hỉ rời đi, Ngưu Yến không nhịn được lại buông lời chua chát:
“Nhà người ta có tiền sướng thật, các anh trai ai cũng tài giỏi. Ở thủ đô, muốn mua nhà là mua được, không thích ở ký túc xá thì không ở nữa.”
“Đúng thế, niềm vui của người giàu, chúng ta sao mà hiểu được.” Từ Hiểu Lan chêm vào một câu, trong lòng lại nghĩ đến cái nhíu mày của Vệ Thiêm Hỉ lúc rời đi.
Cô ấy chắc chắn chín phần rằng, Vệ Thiêm Hỉ bỏ đi là vì mấy trận cãi vã giữa Mạnh Quỳ và Ngưu Yến.
Thật ra cô ấy cũng muốn đi…
Ngưu Yến vẫn còn lẩm bẩm: “Nhà nước trợ cấp cho cậu ta để học hành tử tế, cậu ta dựa vào thành tích tốt mà chẳng thèm đi học nữa? Vừa nhận trợ cấp của nhà nước, vừa đi làm kiếm tiền, sao chuyện tốt đều rơi hết vào tay cậu ta thế nhỉ?”
Mạnh Quỳ không nhịn được nữa, vứt cái khăn trên tay vào chậu nước rồi đứng bật dậy:
“Gì thế? Cậu bị ma thỏ nhập, bệnh đỏ mắt chữa không khỏi à?”
“Người ta giỏi, không đi học vẫn đứng nhất, thầy cô nghĩ mãi không ra bài toán nào, người ta giải được hết. Cậu ghen cái gì?”
“Đã giỏi châm chọc người khác, sao không tự nghĩ xem tại sao một bài toán hình học tầm thường cũng làm khó được mình? Rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào người khác làm gì? Tưởng mình già hơn năm sáu tuổi là có quyền chỉ tay năm ngón chắc?”
Những người học toán đều hiểu rõ rằng, không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cũng không có lòng hận thù nào không có lý do, càng không có một câu hỏi nhỏ nào xuất hiện mà không mang ý nghĩa gì.
Thông thường, trong các bài toán, câu hỏi đầu tiên thường đóng vai trò "dẫn đường" cho các phần tiếp theo, giúp học sinh tìm ra điều kiện mấu chốt phục vụ cho việc giải quyết các câu hỏi khó hơn.
Mối quan hệ giữa Mạnh Quỳ và Ngưu Yến cũng như vậy. Trước khi cãi nhau đến mức không thể cứu vãn, hai người vốn dĩ chỉ là “chướng mắt” nhau, nhưng để duy trì hòa khí trong ký túc xá, cả hai vẫn phải giả vờ vui vẻ, hòa thuận trước mặt người khác.
Nhưng giờ đây, khi đã quyết tâm xé toang con thuyền tình bạn, chẳng ai nương tay, lời nói nào đ.â.m vào tim đau nhất thì nói ra trước.
Ngưu Yến chê Mạnh Quỳ mơ mộng viển vông khi muốn tìm một chàng trai đẹp trai để yêu, thì Mạnh Quỳ đáp lại bằng cách nhắc đến khả năng toán học của Ngưu Yến. Cô ấy châm chọc rằng dù Ngưu Yến có cố gắng hết sức thì cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp tốc độ học tập trung bình của mọi người.
Trên con đường "làm tổn thương nhau", Mạnh Quỳ và Ngưu Yến đều vô cùng nhiệt tình.
Từ Hiểu Lan tận mắt chứng kiến hai bạn cùng phòng của mình từ cãi vã bằng miệng chuyển sang cấu xé nhau, cuối cùng là đ.ấ.m đá túi bụi, gào khóc ầm ĩ. Ngay cả bình nước nóng cũng bị đập vỡ hai cái. Cô ấy hoảng sợ thu mình vào góc giường, run lẩy bẩy.
Mãi đến khi quản lý ký túc xá lao vào, mắng cho một trận té tát, ghi tên cả ba người có mặt trong phòng, thì Ngưu Yến và Mạnh Quỳ mới chịu yên.
Sự việc "đánh nhau tập thể" trong ký túc xá nữ nhanh chóng lan rộng khắp trường Đại học Kinh Hoa. Đến sáng hôm sau, sau hai tiết học đầu tiên, thông báo kỷ luật đã được dán khắp nơi trong khuôn viên trường.