Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 265

Nhìn gương mặt dữ dằn của bà cụ, Vệ Thiêm Hỉ lập tức hiểu món "ngon" mà bà cụ nói là gì—thịt xào tre nứa.

Trong lòng cô thầm đốt một hàng nến cho anh trai mình. Khi vở diễn vừa kết thúc, Vệ Thiêm Hỉ nhanh chóng luồn ra hậu trường, chuyển lời cho Vệ Quang Minh rồi dìu bà cụ ra về giữa giờ nghỉ.

Thực ra, Vệ Thiêm Hỉ đã xem anh trai mình diễn "Tần Hương Liên" không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần xem đều mang lại cảm nhận khác biệt:

"Anh trai mình sao mà giỏi thế, ánh mắt dịu dàng đó cả đời này mình cũng học không nổi. Không lẽ mình là con trai còn anh trai mới là con gái? Hay lúc mẹ mình, Diêu Thúy Phân, sinh bọn mình, đã vô tình tráo nhầm giới tính của hai đứa?"

Những suy nghĩ kiểu đó, thời còn dở dở ương ương, cô đã thật lòng cân nhắc. Nhưng sau khi nhận ra chúng còn khó giải hơn cả bài toán, cô liền từ bỏ: "Hà cớ gì phải làm khó bản thân?"

Thế nhưng, khả năng thích nghi của bà cụ Vệ nào được như Vệ Thiêm Hỉ?

Về đến nhà, bà cụ sa sầm mặt mũi, quay sang tra hỏi mấy anh em Vệ Đông Chinh:

"Chuyện của Quang Minh, các người định giấu bà đến bao giờ?"

Vệ Đông Chinh ngơ ngác:

"Bà, chuyện gì cơ? Quang Minh có chuyện gì giấu bà đâu. Nếu bảo có ai giấu bà chuyện gì, thì phải hỏi nhóc Hỉ. Nó giấu bà nhiều chuyện lắm đấy!"

Tim bà cụ thót lại:

"Nhóc Hỉ! Cháu cũng giấu bà chuyện gì à? Có phải cháu đang quen ai không? Thằng đó thế nào? Học vấn ra sao, cao hơn cháu hay thấp hơn? Nhà cửa kinh tế thế nào? Cha mẹ nó còn sống không? Tính tình ra sao? Nó đối xử với cháu có tốt không?"

Bà cụ liên tục dồn dập hỏi, cứ như thể sợ bị các cháu bỏ rơi.

Vệ Thiêm Hỉ dở khóc dở cười:

"Bà ơi, đừng nghe anh cháu nói linh tinh! Làm gì có chuyện cháu quen ai. Một học kỳ bận tối mặt tối mũi học hành, lấy đâu ra thời gian yêu đương! Chuyện cháu giấu bà, chỉ là cháu mới tìm được việc làm thôi. Cháu còn nhỏ, yêu đương gì chứ! Bà nên lo cho anh Quốc Kiện với anh Quốc Khang kia kìa. Hai anh ấy hơn hai mươi tuổi rồi, đến lúc yêu đương, cưới vợ sinh con rồi. Với cả anh Đông Chinh, anh Tây Chinh nữa, hai anh ấy cũng đến tuổi rồi đấy!"

Hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang liền nhỏ nhẹ đáp:

"Không cần bà lo đâu ạ, bọn cháu đang quen rồi. Chờ thêm một thời gian nữa, nếu mối quan hệ ổn định, bọn cháu sẽ dẫn người về ra mắt bà."

Vệ Tây Chinh thì còn táo bạo hơn, anh ấy móc từ túi áo ra một chiếc ví, lấy bức ảnh đen trắng cỡ một inch ra chỉ cho bà cụ:

May

"Bà ơi, đây là bạn gái cháu. Bà xem có ưng không? Cô ấy cũng là người Dung Thành, điểm thi đại học thấp hơn cháu một chút. Hiện cô ấy đang học cùng khoa với cháu ở trường Ngoại ngữ. Kỳ thi vừa rồi, cháu đứng nhì còn cô ấy đứng nhất. Nhân phẩm và tính cách bà cứ yên tâm. Nếu bà thấy ưng, Tết này cháu sẽ dẫn cô ấy về."

Vệ Thiêm Hỉ liền chen vào:

"À đúng rồi, anh Quang Minh của cháu cũng có người yêu rồi."

Mặt bà cụ Vệ biến sắc, tay ôm n.g.ự.c hỏi:

"Con trai hay con gái?"

Vệ Thiêm Hỉ ngơ ngác:

"???"

Cô không hiểu sao bà mình lại hỏi như thế.

Nhưng vẻ mặt ngơ ngác ấy rơi vào mắt bà cụ lại thành lời thừa nhận không lời. Trái tim bà cụ chìm vào tuyệt vọng, bà cụ thầm than:

"Trời ơi, nhà này đúng là hết phúc mà…"

Đúng lúc ấy, Vệ Quang Minh đẩy cửa bước vào.

Vệ Quang Minh đã hát vở Tần Hương Liên lâu như thế, rất nhiều giai điệu đã ngấm vào máu, bất giác buột miệng cất lên liền là một điệu hát. Lại thêm việc anh ấy đặc biệt yêu thích những giá trị quốc túy này, nên trên đường về nhà cứ mải miết ngân nga. Hoàn toàn không ngờ rằng bà cụ Vệ đã chuẩn bị sẵn một cơn bão chờ mình ở nhà.

Tiếng hát ư ử của Vệ Quang Minh vọng tới, bà cụ Vệ chộp ngay lấy "chính chủ." Khóe miệng bà cụ khẽ trễ xuống, tiện tay cầm luôn cây roi lông gà để trên ghế sô-pha, giơ lên phẩy vài cái. Cảnh tượng này làm mấy anh em Vệ Đông Chinh đứng ngồi không yên.

Bình Luận (0)
Comment