Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 277

Vệ Thiêm Hỉ sợ rằng bà cụ sẽ nhổ cả những chậu cây cảnh khác để trồng tỏi hay ớt, nên vội vàng nhờ Vệ Đông Chinh mua cho bà cụ một chiếc đài radio. Cuối cùng, bà cụ cũng tìm được niềm vui mới.

Thời buổi này, văn hóa dần phục hồi, các chương trình bình luận, kể chuyện, và kịch truyền thanh liên tục phát sóng.

Bà cụ Vệ đặc biệt thích nghe kịch truyền thanh, giọng bà cụ vốn vang nên mỗi khi quét dọn sân, bà cụ không nhịn được mà cất tiếng hát theo. Nhờ có chút năng khiếu âm nhạc, những bài hát do bà cụ trình bày nghe rất có hồn.

Không ai ngờ được rằng chính nhờ ‘giọng ca thiên phú’ ấy, bà cụ Vệ tìm được tri kỷ - Miêu Nhị Mai, người từng giảng dạy thanh nhạc và múa tại Học viện Điện ảnh Hí kịch.

May

Khi vừa mới giải phóng, ai nấy đều nghĩ rằng thời đại mới đã đến, những ngày tháng tốt đẹp đang chờ phía trước. Vì vậy, mọi người tràn đầy hy vọng, làm việc hăng hái, khẩu hiệu hô vang hơn ai hết. Nhưng sau nạn đói, sau mười năm gian khổ, m.á.u nóng nào rồi cũng nguội lạnh, ý chí mạnh mẽ nào cũng bị mài mòn. Nhiều người dần hiểu ra thực tại, rằng khát khao một cuộc sống tươi đẹp chỉ là điều trẻ con chưa trải đời mới dám mơ tưởng.

Nhưng rồi, khi thấy bà cụ Vệ xách giỏ rau, vừa đi vừa ngân nga một bài hát, bước chân thoăn thoắt trên đường về nhà, Miêu Nhị Mai mới nhận ra rằng hóa ra vẫn còn có những người lớn biết mơ về một cuộc sống tốt đẹp!

Nhị Mai quên cả việc mua rau, vội vàng chạy đuổi theo bà cụ Vệ. Bà ấy thẳng thắn bày tỏ ý định của mình, sau đó tự giới thiệu bản thân, rồi hỏi:

“Chị ơi, vừa nãy tôi nghe chị hát mà thấy đầy khí thế. Chị có thể hát rõ ràng hơn cho tôi nghe được không? Trường chúng tôi đang chuẩn bị một buổi diễn văn nghệ mừng xuân, trong đó có mấy tiết mục hát bài dân ca. Nhưng mà dạy mãi, mấy em học sinh chẳng học nổi, hát không ra được cái thần thái trong bài. Tôi cũng không làm sao hát nổi, nhưng vừa rồi nghe chị hát, đúng là tôi cảm nhận được, nên muốn học hỏi từ chị!”

Bà cụ Vệ nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Cô bảo trường Điện ảnh Hí kịch… có phải là nơi dựng vở Tần Hương Liên không?”

Nhị Mai vốn còn lo bà cụ Vệ không tin vào thân phận của mình, ai ngờ bà cụ lại nhắc đến Tần Hương Liên, khiến bà ấy liền mở toang lời:

“Đúng rồi, Tần Hương Liên chính là do chúng tôi dựng, rất thành công! Đặc biệt là người đóng vai Tần Hương Liên ấy, thật sự có năng khiếu. Cậu ấy mới năm nhất mà đã được xưởng phim ở thủ đô chọn rồi, tương lai chắc chắn vô cùng xán lạn!”

Bà cụ Vệ sững sờ, một lúc sau mới khó khăn hỏi lại:

“Cô nói Vệ Quang Minh có năng khiếu?”

Nhị Mai càng thêm vui mừng:

“Chị còn biết cả tên cậu ấy sao? Đúng vậy, là Vệ Quang Minh. Cậu ấy thông minh, lại ham học, tính tình tốt nữa. Có những thứ người khác phải giảng bảy, tám lần mới hiểu, cậu ấy chỉ cần nghe một lần là đã biết cách suy ra cái khác!”

“Cậu ấy sinh ra để làm nghề này. Mà gia đình cậu ấy cũng không dễ dàng gì, trong khi cậu ấy thi được điểm cao như thế mà vẫn đồng ý để cậu ấy theo học diễn xuất. Nhưng từ cậu ấy, có thể thấy rõ gia đình đó rất cởi mở, tư tưởng cũng tiến bộ: “

Nhị Mai không hề biết bà cụ Vệ chính là bà nội của Vệ Quang Minh, nhưng qua lời khen chân thành ấy, có thể thấy bà ấy thực sự rất quý mến Quang Minh.

Một lời khen vô tình lại trúng ngay tâm ý, làm bà cụ Vệ vui sướng đến nỗi nụ cười gần như nở rộ trên khuôn mặt.

“Đúng là thằng bé thông minh, từ nhỏ đã mê hát. Hồi trước, khi tình hình căng thẳng, chúng tôi không cho nó hát vì sợ gây họa. Nhưng nó vẫn tự trốn đi hát, cứ ngồi ở chân tường gần doanh trại, hát đúng giờ hơn cả kèn báo thức của bộ đội. Dù đông hay hè, ngày nào năm giờ sáng nó cũng dậy, không sai một ngày nào. Có năng khiếu là một chuyện, mà nó còn chịu khó nữa!”

Nhị Mai nghe càng lúc càng thấy có điều bất thường. Nhìn kỹ bà cụ Vệ, bà ấy phát hiện đôi mắt của Vệ Quang Minh và bà cụ rất giống nhau, đều là kiểu mắt cười, mỗi lần cười cong như vầng trăng lưỡi liềm, khiến người ta nhìn là thấy mến ngay.

Bình Luận (0)
Comment