"Nhớ kỹ, cô đã thích anh ấy rồi, thích đến mức vô cùng!" Giọng bà cụ nhỏ dần, nhẹ nhàng hơn, nhấn mạnh một lần nữa, rồi khẽ nói:
"Bây giờ, cô chuẩn bị bày tỏ tình cảm với chàng trai ấy. Hít sâu một hơi. Một, hai, ba... Bắt đầu hát!"
Cô gái như bị thôi miên, vừa nghe lệnh bà cụ liền cất giọng hát, mặt nở nụ cười ngây ngất, cứ như thật sự thấy chàng trai kia cũng thích mình vậy.
May
Miêu Nhị Mai và các giáo viên khác ngỡ ngàng nhìn nhau. Cô gái này lần này hát hay hơn trước rất nhiều.
Bà cụ Vệ chờ đúng lúc cô gái lấy hơi, nhẹ nhàng nói một câu:
"Mẹ của chàng trai ấy đến rồi, bà ta chỉ trích rằng cô không xứng với cô trai bà ta. Cô cần phải phản bác, chứng minh bản thân xuất sắc. Bắt đầu câu tiếp theo đi..."
Sắc mặt cô gái thay đổi hẳn, giọng hát vang rền, khí thế bừng bừng. Cô gái cắn chặt răng, gằn giọng hát nốt mấy câu cuối, khác hẳn vẻ mềm yếu trước đó, thay vào là khí thế hừng hực, đầy sát khí.
Bà cụ Vệ hài lòng gật gù với màn biểu diễn ấy. Bà cụ vỗ tay một cái, khiến cô gái thoát ra khỏi trạng thái nhập vai. Bà cụ không tiếc lời khen ngợi:
"Không tệ, cô bé. Khi thêm cảm xúc vào, hát hay hơn nhiều."
"Ban đầu tôi chỉ cho con 29 điểm. Bây giờ, tôi cho 59 điểm, thiếu một điểm là đủ đạt. Nhưng đừng nản lòng. Vì trạng thái cô vừa có là do tôi dẫn dắt. Nếu tự cô làm được như thế, tôi sẽ cộng thêm 20 điểm nữa."
"Thêm nữa, hãy nghiên cứu toàn bộ lời bài hát, tìm ra ý cảnh và nhập tâm vào để hát trọn vẹn. Khi làm được, cô sẽ đạt 89 điểm. Còn lại mười mấy điểm kia là không gian để cô phát triển, chứng minh rằng vẫn còn điều để mài giũa, tiếp tục cải thiện. Hiểu chưa?"
Cô gái ngẫm nghĩ lời bà cụ nói, lòng phấn khích. Cô nàng liền nói:
"Thưa cô, em có thể hát lại lần nữa không? Em sợ nếu không có cô dẫn đường, hát lại sẽ trở về như cũ."
Miêu Nhị Mai lập tức đồng ý. Bà cụ Vệ bổ sung thêm:
"Này, cô bé. Khi hát đoạn cuối, lúc phản bác mẹ chàng trai, nhớ siết chặt nắm tay, hơi khụy đầu gối, dồn sức vào eo mà hát. Đừng chỉ dùng mỗi giọng, phải huy động cả cơ thể. Hiểu chưa? Nếu cô làm theo cách tôi dạy, thêm vài động tác tay chân, cô sẽ thấy dễ dàng hơn nhiều. Nếu cứ đứng cứng đơ như cọc gỗ mà hát, thì chẳng có gì nổi bật đâu."
Cô gái xúc động nhìn bà cụ như nhìn thấy ánh sáng hy vọng. Cô nàng hít sâu vài hơi, điều chỉnh lại trạng thái rồi bắt đầu hát. Kết quả ngoài mong đợi, màn trình diễn hoàn hảo.
Khi cô gái ôm chặt cuốn sổ lời bài hát, vui vẻ rời đi, các giáo viên trong phòng nhanh chóng tụ lại quanh bà cụ Vệ. Như thể vừa phát hiện ra một ‘báu vật quốc gia’, họ nhìn bà cụ đầy ngưỡng mộ, khiến bà cụ cảm thấy không quen.
Một người hỏi Miêu Nhị Mai:
"Cô Miêu, cô mời vị giáo viên này từ đâu vậy? Giảng dạy quá xuất sắc! Lúc trước, khi sinh viên kia hỏi cô, tôi cũng sốt ruột. Lý thuyết thì cô ấy hiểu, nhưng khi đến cảm xúc, lại không biết phải làm sao. Vị giáo viên này hiện đang giảng dạy ở đâu vậy? Cô Miêu, chúng ta có nên cùng nhau viết thư đề nghị, xin viện trưởng mời cô ấy về giảng dạy ở trường mình không?"
Bà cụ Vệ: “???”Từ trên trời rơi xuống bánh nhân thịt thật sao?
Miêu Nhị Mai suy nghĩ một lúc, thấy ý kiến của đồng nghiệp rất hợp lý, liền tự tay soạn một bức thư thỉnh nguyện và nộp lên. Chiều hôm đó, quyết định được thông qua:
"Không câu nệ cách thức, chiêu mộ nhân tài!"
Thời nay, các trường học đều đang trong giai đoạn khôi phục và phát triển, rất thiếu giáo viên chuyên môn. Những trường đại học lớn như đại học Kinh Hoa có thể còn giữ được sự nghiêm ngặt, thà thiếu giáo viên còn hơn mời bừa một người về lấp chỗ. Nhưng học viện Điện ảnh Hí kịch lại thoải mái hơn nhiều, dù sao trường này cũng không tập trung nghiên cứu lý thuyết, chỉ cần có thể nâng cao năng lực nghiệp vụ cho sinh viên là được.
Thế là, bà cụ Vệ – một người mù chữ – trở thành ‘cá lọt lưới’ len lỏi vào trường đại học.