Ngày đãi tiệc được định vào ngày 26 tháng Chạp. Cha mẹ Đào từ Tân Thị cũng đến, gia đình các anh em Vệ Đại Trụ, Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ từ Dung Thành, cùng Vệ Nhị Nha, Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp cũng có mặt, náo nhiệt suốt mấy ngày. Sau khi ăn tiệc và đưa đôi trẻ vào động phòng, đám cưới lớn của năm cũ mới chính thức khép lại.
Gia đình Vệ Đại Trụ, Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ quyết định ở lại thủ đô ăn Tết. Vệ Nhị Nha và Cốc Thạc đã để con cho bác sĩ Cốc chăm, nên chắc chắn phải về. Nếu không, không biết bác sĩ Cốc lại làm ra món ăn kinh dị gì. Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp cũng lo lắng cho con cháu ở nhà, nên cùng Vệ Nhị Nha và Cốc Thạc về lại Dung Thành.
Đêm Giao thừa, bà cụ Vệ đưa ra một quyết định quan trọng: chia nhà.
Trong cuộc họp gia đình tối hôm đó, bà cụ tuyên bố rằng con cháu đã lần lượt trưởng thành và lập gia đình, thế hệ con cái nên tự lo cho mình và chăm sóc thế hệ sau. Bà cụ không có tham vọng quản lý cả con, cháu và chắt, cũng không còn đủ sức. Từ năm mới, Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân sẽ tách ra sống riêng.
Về phần gia đình Vệ Đại Trụ, Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ, họ đã có nhà riêng ở Dung Thành, chỉ cần làm lễ chia nhà khi các con họ kết hôn là được.
Diêu Thúy Phân rất ủng hộ quyết định này, nhưng Vệ Tứ Trụ lại cảm thấy như trời sập. Dù Diêu Thúy Phân ra sức ra hiệu, ông vẫn mạnh dạn nói với bà cụ:
“Mẹ, nhà này không thể chia. Các anh con đều ở Dung Thành, mẹ sống với ai? Mẹ đã vất vả cả đời, giờ mới được hưởng phúc, sao lại phải đẩy chúng con ra ngoài? Đừng chia nhà, cứ để chúng con ở bên cạnh chăm sóc mẹ vài năm nữa!”
Bà cụ Vệ nhìn thấy hết những hành động nhỏ nhặt của Diêu Thúy Phân, nhưng bà cụ không còn để tâm đến những chuyện ấy nữa. Nếu là hơn mười năm trước, khi bà cụ còn mạnh mẽ và hăng hái, có lẽ đã mắng cho cô con dâu một trận. Nhưng bây giờ thì sao? Con dâu đã ngoài bốn mươi rồi, còn mắng mỏ làm gì?
Ai cũng có suy nghĩ riêng, có con đường phải đi, chẳng thể miễn cưỡng được.
“Tứ Trụ, ý của con mẹ hiểu cả rồi. Nhưng giờ mẹ vẫn còn khỏe, tự lo được cho mình, không cần người khác hầu hạ. Quang Minh và Tình Tình tuy đã kết hôn, nhưng vợ chồng chúng nó vẫn đang đi học, chuyện trong nhà vẫn cần con và Thúy Phân đỡ đần. Mẹ không thể trở thành gánh nặng cho hai vợ chồng con được. Con yên tâm, khi nào mẹ không làm nổi nữa, đến lúc đó hãy để bốn anh em các con thay nhau phụng dưỡng.”
Vệ Đại Nha cũng lên tiếng phụ họa, “Anh tư, anh cứ yên tâm đi, mẹ có em và nhóc Hỉ ở bên chăm sóc mà!”
Lý Lan Tử, người từ nãy đến giờ chỉ im lặng cắn môi, đột nhiên lên tiếng. Bà ấy ngập ngừng nói với bà cụ Vệ:
“Mẹ, con và Nhị Trụ đã hoàn tất việc xin nghỉ ở xưởng xà phòng trước khi lên đây. Lần này, vợ chồng con không định quay về nữa. Một là muốn ở gần mẹ để tiện chăm sóc, hai là bọn con nghĩ khi vẫn còn sức lực thì có thể giúp được gì cho Đông Chinh thì giúp. Cả Đông Chinh và Đại Nha đều bận rộn, vợ chồng con đến đây trông coi cửa hàng hộ họ, dù chỉ một chút, cũng coi như san sẻ được phần nào gánh nặng.”
Nói xong, Lý Lan Tử thấp thỏm hỏi bà cụ:
“Mẹ, mẹ thấy sắp xếp như vậy có ổn không ạ?”
Bà cụ Vệ trợn mắt, cười rồi đáp:
May
“Chỉ được cái khéo nói. Muốn giúp con trai thì cứ nói thẳng, kéo cả mẹ vào, bày đặt chuyện muốn ở gần mẹ để tận hiếu! Theo mẹ, vợ chồng con đáng lẽ nên đến từ lâu rồi. Nghỉ việc ở xưởng xà phòng là đúng, Đông Chinh và Tây Chinh đều ở thủ đô, các con cứ lập gia đình ở đây. Nhân tiện, thúc giục hai đứa nó sớm yên bề gia thất.”
“Tây Chinh và bạn gái đang tiến triển tốt, mẹ đoán chỉ độ năm rưỡi nữa là xong. Nhưng Đông Chinh thì đúng là hám tiền, lần trước còn hỏi mẹ: ‘Yêu đương có kiếm tiền được không?’ Hai đứa đến đây, rảnh thì thúc nó đi. Nó lớn rồi, điều kiện gia đình tốt như vậy, không thể để chậm trễ được.”