Vệ Thiêm Hỉ cười khổ: “Giáo sư Meiseta, có lẽ cô không biết tại sao em lại đến Thụy Điển học. Trước đây, em học tại khoa Toán của Đại học Kinh Hoa. Năm nhất đại học, em đã đạt được một số thành tựu, chính là những gì được ghi trong bản lý lịch em từng gửi cho cô.”
“Có người trong nước cho rằng với kinh nghiệm và kiến thức của em khi đó, không thể nào làm ra những nghiên cứu đó. Vì vậy, họ đã tung ra nhiều dư luận, gây không ít rắc rối cho em. Đại học Kinh Hoa giữ lại bằng tốt nghiệp và bằng cấp của em. Ban đầu, họ định để em ở lại giảng dạy sau khi tốt nghiệp, nhưng rồi lại thay đổi ý định vì những lời đồn thổi kia. Thậm chí, công việc em từng có ở Viện Hàn lâm Khoa học cũng bị đình chỉ... Ai mà biết được, có khi em chỉ tạm thời về nước thăm người thân, rồi vài tháng sau lại quay về Đại học Lund cũng nên.”
Nghe xong, giáo sư Meiseta tròn mắt kinh ngạc, giọng đầy cảm thán: “Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Tài năng của em rõ ràng đến thế, họ lại không nhìn thấy sao? Những thành tựu mà em đạt được là độc nhất vô nhị, cả giới toán học quốc tế đều công nhận. Họ có lý do gì mà không tin chứ? Trời ơi, tôi thật sự phải cảm ơn họ. Nếu không phải vì họ hành xử như vậy, em đã không đến bên tôi, cũng không mang đến cho tôi niềm vui lớn thế này!”
“Nếu sau khi về Trung Quốc, em cảm thấy không thoải mái, Thụy Điển luôn chào đón em! Em biết mà, chỉ với tiền lương từ Đại học Lund, em cũng có thể mua được một ngôi nhà rất tốt ở Thụy Điển và sống một cuộc sống sung túc.” Giáo sư Meiseta nghiêm túc nói với Vệ Thiêm Hỉ.
Vệ Thiêm Hỉ cảm thấy xúc động sâu sắc. Sau khi tạm biệt Meiseta, cô quay về căn hộ được Đại học Lund cấp cho mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Sống ở Thụy Điển hai năm, với bản tính không thể qua loa, cô đã tích góp rất nhiều thứ lặt vặt, khiến việc thu dọn trở nên mất nhiều thời gian. Tuy vậy, Vệ Thiêm Hỉ không có ý định rời đi ngay lập tức. Trước tiên, cô muốn hoàn thành việc quan trọng nhất: liệt kê tất cả những giới hạn mà cô gặp phải trong nghiên cứu toán học của mình, dưới dạng “giả thuyết” và “phỏng đoán”, rồi công bố trên tạp chí khoa học của Đại học Lund, mở ra con đường cho các nhà toán học đời sau tiếp tục khám phá.
Về nghiên cứu toán học lý thuyết, Vệ Thiêm Hỉ dự định đặt dấu chấm hết tại Đại học Lund.
May
Theo lời mời của thủ thư trường, cô gom lại các bản thảo ghi lại những ý tưởng quan trọng mà cô tích góp trong hai năm qua, đóng gói cẩn thận, rồi nhờ Nilsen chuyển đến thư viện của trường.
Nilsen mang theo những cảm xúc phức tạp, hỏi: “Thiêm Hỉ… Vệ, cô trở về Trung Quốc rồi, liệu có quay lại Thụy Điển nữa không?”
Vệ Thiêm Hỉ nghiêm mặt, nghiêm túc chỉnh: “Nilsen, cậu nên gọi tôi là đàn chị Thiêm Hỉ, hoặc đàn chị Vệ. Thậm chí, tôi còn là người hướng dẫn luận văn của cậu. Gọi thẳng tên tôi như vậy là không lễ phép.”
Nilsen bật cười trước vẻ mặt cố tỏ ra nghiêm khắc nhưng lại đáng yêu của cô, như một con hổ lớn đang cố giả vờ dữ dằn nhưng lại trông giống mèo con. Cậu ta vội nín cười, lẩm bẩm: “Dù sao cô cũng sắp về nước rồi, để tôi gọi tên cô một lần không được sao?”
Vệ Thiêm Hỉ lẩm bẩm bằng tiếng Trung: “Không hiểu đầu óc mấy cậu trai Thụy Điển làm bằng gì nữa.”
Nilsen lập tức phản bác: “Thiêm Hỉ Vệ, cô không thể chỉ vì tôi mà nghi ngờ hết cả mấy cậu trai Thụy Điển, cũng không thể nghi ngờ trí não của họ được!”
Giọng nói đột ngột pha chút âm điệu Bắc Kinh bằng tiếng Trung khiến Vệ Thiêm Hỉ giật mình: “Nilsen, cậu biết nói tiếng Trung?”
Nilsen tận hưởng vẻ kinh ngạc của cô, đầy tự hào nói: “Đương nhiên rồi. Từ khi biết cô làm nghiên cứu trong nhóm của giáo sư Meiseta ở khoa Toán Đại học Lund, tôi đã bắt đầu tự học tiếng Trung. Mặc dù ngôn ngữ của nước cô rất khó, nhiều từ có nhiều nghĩa, nhưng tôi có một người bạn Trung Quốc trong câu lạc bộ tennis. Cậu ấy muốn học tiếng Thụy Điển, tôi muốn học tiếng Trung, nên chúng tôi dạy nhau. Sao nào, bạn tôi lúc nào cũng khen tôi học rất giỏi. Cô đánh giá thử xem?”