Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 325

Vệ Thiêm Hỉ xem qua tài liệu, gật đầu đồng ý và bảo Vệ Tây Chinh đưa ba vị giáo sư trở về khách sạn nghỉ ngơi. Sau đó, cô mang tài liệu của Thủy Mộc đến tòa hành chính Đại học Lund để gặp giáo sư Meiseta.

Nghe tin có trường đại học ở Hoa Quốc sẵn lòng tiếp nhận Vệ Thiêm Hỉ, giáo sư Meiseta vừa tiếc nuối vì sắp mất một tài năng, vừa vui mừng thay cho cô.

Theo bà ấy, một sinh viên xuất sắc như vậy không nên chịu thiệt thòi. Dù với vị thế hiện tại trong giới học thuật, Vệ Thiêm Hỉ không cần chứng minh điều gì, giáo sư Meiseta vẫn tin rằng cô cần lấy lại danh dự tại nơi đã làm cô tổn thương.

Nếu Đại học Thủy Mộc không đồng ý cho Vệ Thiêm Hỉ mang sinh viên ở Lund theo, giáo sư Meiseta có thể còn đau đầu. Nhưng giờ khi điều kiện đó đã được chấp thuận, bà ấy hoàn toàn yên tâm. Bà ấy nhanh chóng bắt đầu sắp xếp để các sinh viên trong nhóm nghiên cứu của mình đi theo Vệ Thiêm Hỉ về Hoa Quốc. Dĩ nhiên, việc này hoàn toàn dựa trên sự tự nguyện.

Giáo sư Meiseta đã hỏi ý kiến các thành viên trong nhóm nghiên cứu, ngoài Nilsen tỏ rõ sự háo hức khi được đi cùng Vệ Thiêm Hỉ sang Hoa Quốc, những sinh viên khác đều có đủ loại băn khoăn: Hoa Quốc có an toàn không, liệu có còn nghèo khổ như xưa… Giáo sư Meiseta chỉ đáp lại tất cả bằng một cái lườm: “Không muốn đi thì ở lại đi, luận văn tốt nghiệp có làm được hay không, tất cả trông vào trí tuệ của các em. Mong rằng nữ thần trí tuệ sẽ luôn che chở cho các em.”

Quay lại, bà ấy lập tức than thở với đồng nghiệp: “Tôi thật không hiểu nhóm sinh viên này lo lắng điều gì. Làm khoa học chứ có phải đi du lịch đâu? Tôi còn chi trả cả vé máy bay khứ hồi cho họ, vậy mà vẫn không chịu đi! Không đi thì cứ ở lại, đề tài của họ Thiêm Hỉ đã soạn sẵn, nhiệm vụ cũng đã giao xong. Đợi đến khi họ cần sự giúp đỡ, sẽ biết Nilsen lựa chọn sáng suốt thế nào. Dù sao thì tôi cũng không hướng dẫn nổi họ… tôi còn chẳng hiểu những đề tài kia là gì nữa.”

Người đồng nghiệp cố nặn ra nụ cười gượng gạo: “Giáo sư Meiseta, bà khiêm tốn quá rồi. Bà có thể dạy ra một sinh viên xuất sắc như Thiêm Hỉ, sao có thể không hiểu đề tài của những sinh viên khác được chứ?”

“Để tôi nói thật cho bà nghe, sự giúp đỡ của tôi dành cho Thiêm Hỉ chỉ giới hạn ở việc tìm cho cô ấy những vấn đề hóc búa đang làm khó các nhà toán học hiện nay, ngoài ra không có chút đóng góp thực chất nào. Những thành tựu cô ấy đạt được hoàn toàn nhờ vào nỗ lực của bản thân. Trước khi nhận đơn du học của cô ấy, tôi chưa từng nghĩ sẽ có kỳ tích như vậy xảy ra.”

Có được một học trò như Vệ Thiêm Hỉ, giáo sư Meiseta cảm thấy cả đời mình lười biếng trong lĩnh vực toán học cũng là xứng đáng.

Cuối cùng, chỉ có mỗi Nilsen đồng ý đi cùng Vệ Thiêm Hỉ sang Hoa Quốc. Sau mười bốn giờ bay, máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay thủ đô Hoa Hạ.

Vệ Tây Chinh cùng đoàn thăm Thụy Điển phải đến Bộ Ngoại giao báo cáo kết quả chuyến đi. Giáo sư Hứa Kiến Dân, giáo sư Vinh Hoành Phát và giáo sư Quách Truyền Hải thì quay về Đại học Thủy Mộc để lo thủ tục nhận việc cho Vệ Thiêm Hỉ. Vì thế, cô đưa Nilsen thẳng về tứ hợp viện.

Gần hai năm không trở lại, thủ đô thay đổi không ít. Trên đường từ sân bay về tứ hợp viện, cô nhìn thấy không ít trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, đủ thấy Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh đã tạo dựng được cơ đồ lớn thế nào ở Hoa Quốc.

May

Đối với cô, mỗi ngọn cỏ, viên gạch ở kinh thành này đều vô cùng thân thuộc.

Đứng trên con đường không mấy bằng phẳng, hơi thở quen thuộc của quê hương khiến đôi mắt cô không khỏi cay xè. Cô cố nén nước mắt, gõ cửa tứ hợp viện. Ra mở cửa là bà cụ Vệ.

Phía sau bà cụ là hai đứa trẻ mũm mĩm, được quấn kín từ đầu đến chân, miệng bà cụ lẩm bẩm: “Ai vậy? Giờ này còn gõ cửa.”

Bình Luận (0)
Comment