Giáo sư Meiseta cầm bài luận của Nilsen trong tay, cảm giác như đang cầm cả một ngọn núi nặng trĩu. Bà ấy xác nhận lại với Nilsen:
"Nilsen, cậu chắc chắn rằng giáo sư Vệ đã sử dụng phương pháp được đề cập trong bài luận này để tái thiết kế các vật liệu sao?"
"Emchắc chắn. Khi kiểm nghiệm kết quả bài luận của em, giáo sư Vệ đã sử dụng các thông số của vật liệu hiện có để thử nghiệm. Lúc em làm bài luận, cô ấy cũng cung cấp cho em một số dữ liệu thí nghiệm và suy luận lý thuyết. Những dữ liệu đó lấy từ đâu, em không biết, nhưng em tin chắc chúng là thật!"
Giáo sư Meiseta không dám chậm trễ. Bà ấy bảo Nilsen nghỉ ngơi một ngày rồi chuẩn bị cho buổi bảo vệ tốt nghiệp, còn bản thân cầm bài luận đi tìm một người bạn cũ trong khoa Vật liệu của Đại học Lund.
Mặc dù đã rời xa giới học thuật nhiều năm, nhưng nền tảng toán học của bà ấy vẫn không hề mai một. Các phương pháp toán học trong bài luận của Nilsen bà ấy đều có thể hiểu được. Giờ đây, điều bà ấycần là một chuyên gia nghiên cứu vật liệu để xác định tính khả thi của bài luận. Nếu Nilsen thực sự kết hợp toán học và vật liệu học, thì không nghi ngờ gì nữa, bài luận này sẽ khai sinh ra một ngành học mới!
Buổi bảo vệ tốt nghiệp của Nilsen diễn ra đúng kế hoạch. Cùng bảo vệ với cậu ta còn có vài nghiên cứu sinh khác trong nhóm do giáo sư Meiseta hướng dẫn và một số sinh viên của các giáo sư khác trong khoa Vật liệu.
Nói chính xác, buổi bảo vệ này gần như được tổ chức dành riêng cho Nilsen. Các giáo sư khoa Toán và khoa Vật liệu phải cùng thảo luận để kiểm chứng bài luận của cậu ta. Nếu chỉ có một bên, họ không thể đồng thời bao quát cả hai lĩnh vực.
Bài luận của Nilsen được xếp trình bày cuối cùng. Những sinh viên lên trước đều là nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của giáo sư Meiseta.
Nilsen ngồi dưới theo dõi. Cậu ta rất muốn biết những người đồng môn này đã nghiên cứu được gì trong hai năm qua và muốn so sánh xem ai tiến xa hơn. Nhưng chỉ nửa buổi, cậu ta đã mất hứng.
Những gì mà người đồng môn trên bục trình bày quá đơn giản. Nilsen không thể hiểu nổi tại sao họ chỉ giải một bài toán chẳng có gì khó khăn bằng phương pháp cực kỳ phức tạp, mà các giáo sư trong hội đồng lại tỏ ra say mê đến thế.
May
Là cậu ta quá giỏi hay họ quá tệ?
Khi người đồng môn kết thúc phần trình bày, các giáo sư trong hội đồng đều nhất trí khen ngợi, thậm chí tâng bốc người đó đến mức suýt nữa bay lên trời. Cuối cùng, một vị giáo sư trong hội đồng hỏi tượng trưng:
"Các bạn sinh viên khác có ý kiến gì muốn góp ý không?"
Nilsen lập tức giơ tay, khiến vị giáo sư bất ngờ dừng lại.
"Bạn có ý kiến gì muốn góp ý?" Giáo sư hỏi, còn giáo sư Meiseta cũng ngạc nhiên nhìn về phía cậu ta.
Nilsen không chút vòng vo:
"Một bài luận chất lượng thấp như thế này, tại sao mọi người lại có thể nghe một cách thích thú đến vậy? Em không hiểu. Vấn đề về số nguyên tố thực sự thú vị, nhưng tôi muốn hỏi bạn Mary: bạn có biết rằng 95% các bước suy luận trong bài luận của bạn là không cần thiết không? Từ dòng thứ sáu trên bảng – cái mà bạn gọi là ‘điểm sáng tạo’ – bạn đã sử dụng phương pháp số nguyên tố để mở rộng một bài toán hình học vốn chỉ cần chưa đến hai mươi bước là giải được, thành hàng trăm bước. Điều này có ý nghĩa gì?"
Hội đồng giáo sư sững sờ. Một vị tìm đúng bước mà Nilsen nói, rồi hỏi:
"Em nói có thể sử dụng phương pháp hình học để rút gọn hàng trăm bước trong bài luận này thành chưa đầy hai mươi bước? Có thể lên bảng minh họa không?"
Nilsen gật đầu, không hề để tâm đến ánh mắt tức giận của người đồng môn. Cậu ta từ tốn cầm lấy giẻ lau, xóa phần lớn các dòng viết trên bảng của người kia, chỉ để lại vài bước cần thiết. Sau đó, cậu ta vẽ một hình học ba chiều lên bảng, nhanh chóng đánh dấu các điểm rồi viết các bước giải.