Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 368

Bà cụ Vệ nhẩm đếm trên tay.

"Nhóc Hỉ, năm nay là năm 1982, cháu vừa tròn hai mươi hai tuổi, từ giờ đến lúc cháu hai mươi lăm tuổi còn ba năm nữa. Cháu chắc chắn hai mươi lăm tuổi có thể tìm được người phù hợp, lại còn dẫn về ra mắt bà sao."

Bà cụ tỏ vẻ mừng rỡ.

Bị bà cụ hỏi vậy, trong lòng Vệ Thiêm Hỉ lại bắt đầu do dự.

"Bà nội, bà có thấy hai mươi lăm tuổi hơi sớm không? Hai mươi tám tuổi được không? Ba mươi tuổi cũng được! Cháu viết giấy cam đoan, trước ba mươi tuổi nhất định cháu sẽ lấy chồng."

"Không sớm, không sớm đâu! Hai mươi lăm tuổi mà sớm gì! Cháu nhìn anh cháu và chị dâu cháu xem, hai mươi lăm tuổi người ta đã sinh được một cặp song sinh long phượng rồi! Nhóc Hỉ, những lời cháu nói, bà ghi nhớ cả đấy! Đợi một lát bà sẽ viết lên tờ báo lớn, rồi dán lên lịch treo tường nhà mình. Bà cuối cùng cũng chờ được câu này của cháu! Ôi chao, bà vui quá rồi, cháu muốn làm gì thì làm đi, cứ yên tâm mà nghiên cứu khoa học, cống hiến hết mình cho đất nước. Nhưng nhớ để ý mấy chàng trai vừa đẹp vừa tốt tính, đừng có thấy là từ chối ngay, hiểu chưa? Tình yêu sét đánh đều là nhất thời, yêu lâu mới là nền tảng tốt nhất cho hôn nhân."

Nghe bài giảng dài dòng của bà cụ Vệ, Vệ Thiêm Hỉ nhanh chóng chui vào phòng, thu dọn hành lý, nhét vào chiếc vali da bò nhỏ mà Vệ Đại Nha đặc biệt gửi về từ Dương Thành, rồi lên đường đến đảo Thủy Hoàng để lánh nạn.

Điều Vệ Thiêm Hỉ không biết là, vì cô đã nói sẽ lấy chồng vào năm hai mươi lăm tuổi, bà cụ Vệ liền chuyển toàn bộ “hỏa lực” sang mấy đứa cháu trai trong nhà chưa kết hôn.

Bà cụ hỏi những người đã có người yêu nhưng chưa cưới

"Thế nào? Các cháu định kéo dài đến bao giờ mới kết hôn? Lúc trước, các cháu còn viện cớ là chưa tốt nghiệp đại học. Bây giờ tốt nghiệp rồi, định lấy lý do gì để qua mặt bà già này đây? Mau cưới đi! Bà đây không quan tâm các cháu sống thế nào, chỉ cần mau sinh con cho bà. Đứa nhỏ sinh ra rồi, không phải các cháu nói bận làm việc à? Để bà bảo cô các cháu mua sữa bột nuôi cháu, các cháu muốn làm việc ra sao thì làm! Bà đây chỉ muốn bồng chắt, ai thèm quản các cháu cưới hay không cưới"

Còn đối với những người vẫn đang độc thân, chưa có người yêu, bà cụ lại đổi giọng:

"Sao? Các cháu còn không định tìm người yêu? Định đợi đến lúc thành ông chú già không ai thèm rồi mới hối hận? Đứa nào cũng thế, bận rộn mấy chuyện vô nghĩa gì chứ? Hay là các cháu có bí mật khó nói, không muốn cưới vợ."

Bốn chữ “bí mật khó nói” như mũi tên đ.â.m thẳng vào lòng mấy anh em Vệ Đông Chinh.

Cái gọi là “bí mật khó nói” của đàn ông, hoặc là không thể, hoặc là không có ý định... Năm đó, chuyện của Bạch Đình Sinh đã mở mang tầm mắt cho bà cụ Vệ. Bà cụ tận mắt thấy mấy đứa cháu trai đến tuổi cưới xin mà chẳng đứa nào vội vàng, trong lòng không khỏi lo lắng.

Bà từng hỏi Vệ Thiêm Hỉ về tình trạng của Bạch Đình Sinh, biết được trên đời quả thực có những người đàn ông thích đàn ông, mà đó là ý trời, con người không thể thay đổi. Vì vậy, sau nhiều đêm trằn trọc, bà cụ đã quyết định nếu có đứa cháu nào trong nhà giống Bạch Đình Sinh, bà cụ sẽ nhờ Vệ Thiêm Hỉ tìm cách đưa nó ra nước ngoài.

Dù bà rất đau lòng khi phải xa cháu, nhưng theo lời Vệ Thiêm Hỉ, ở một số quốc gia, những người như vậy được công nhận. Nếu cháu bà cụ thật sự như thế, đó cũng là do ông trời định đoạt. Bà cụ tuy buồn, nhưng đâu thể nào buồn hơn người trong cuộc? Rốt cuộc, con d.a.o vẫn là đ.â.m vào người họ.

Con cháu trong nhà, tự bà cụ thương. Biết rằng những chuyện này không thể thay đổi, chi bằng đưa chúng đến nơi nào có thể chấp nhận, để sống cuộc đời bình thường.

May

Chứng kiến nhiều cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, bà cụ hiểu đó là dây trói buộc và gánh nặng suốt đời. Hiểu được nỗi khổ ấy, bà cụ không muốn ép buộc con cháu thay đổi, chỉ thúc giục để chúng không bỏ lỡ tuổi trẻ.

Bình Luận (0)
Comment