Bà cụ Vệ không biết nói gì thêm. Việc kết hôn, một chuyện thiêng liêng như vậy, mà trong miệng cháu trai bà cụ chẳng khác nào một cuộc thương thảo làm ăn. Có lẽ trên đời này, ngoài đứa cháu này của bà cụ, thật khó tìm ra ai khác như thế.
Ồ, không, còn có Đại Nha nhà bà cụ, người phụ nữ xem chuyện làm ăn còn quan trọng hơn cả kết hôn!
May mà Vệ Đại Nha đã sinh hai đứa con, nếu không, chắc chắn “dao thúc cưới” của bà cụ sẽ rơi xuống cổ chị ấy.
Sau khi nói chuyện xong với Vệ Đông Chinh, bà cụ Vệ tiếp tục gọi các cháu trai khác là Vệ Tây Chinh, Vệ Quốc Kiện, Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh đến gặp. Bà cụ mở đầu bằng câu hỏi thẳng thắn: “Rốt cuộc mấy đứa thích đàn ông hay đàn bà?”
Sau khi nhận được câu trả lời làm bà cụ hài lòng, bà cụ kéo từng đứa lại dặn dò: “Phải để ý đến chuyện hôn nhân, không được trì hoãn nữa!”
Khi Vệ Đông Chinh rủ năm người anh em độc thân của mình tụ tập ăn một bữa thì bất ngờ phát hiện, chỉ sau vài ngày, Vệ Quốc Kiện, Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh đều đã có người yêu!
Vệ Quốc Kiện, người vẫn đang vật lộn trong đau khổ sau mối tình cũ, không biết từ khi nào đã qua lại với tiểu thư của một gia đình chủ mỏ dầu. Cô gái này xinh đẹp, trông trẻ hơn Vệ Quốc Kiện nhiều, nói năng nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là người vùng Giang Nam, vô cùng dịu dàng và chu đáo.
Vệ Đông Minh, học ngành nông nghiệp, sau bốn năm đại học thì làm việc tại viện nghiên cứu khoa học nông nghiệp. Công việc rảnh rỗi hơn chút nên anh ấy bắt đầu hẹn hò với bạn học cũ cùng lớp đại học. Người yêu anh ấy hiện đang giảng dạy tại trường đại học Nông nghiệp. Hai vợ chồng cùng nghiên cứu một lĩnh vực, đúng kiểu “môn đăng hộ đối.”
Còn Vệ Tây Minh, tốt nghiệp ngành chăn nuôi, sau khi làm việc tại đại học Lâm Nghiệp không biết bằng cách nào lại “cưa đổ” một nữ giảng viên của trường Y kế bên. Chưa yêu được bao lâu đã bàn chuyện kết hôn.
Vệ Đông Chinh mời bốn người, kết quả ba người đã có người yêu, thẳng thừng từ chối tham gia tụ họp vì không muốn bị bà cụ Vệ tiếp tục ‘chăm sóc đặc biệt’. Cuối cùng chỉ còn lại hai anh em Vệ Đông Chinh và Vệ Tây Chinh là vẫn chưa có gì.
Vệ Đông Chinh nhấp một ngụm rượu, nói với Vệ Tây Chinh: “Anh em mình với nhóc Hỉ là ba người cuối cùng. Em bảo có cách nào làm bà nội bớt rầy rà không? Ngày nào bà cũng làm loạn, hết nghi ngờ tụi mình bệnh, rồi lại nghi ngờ thích đàn ông. Khổ thế này biết bao giờ mới hết hả?”
Vệ Tây Chinh nhìn chằm chằm vào Vệ Đông Chinh, đáp: “Anh, anh nhầm rồi. Bà chưa bao giờ nghi ngờ em có thích đàn ông hay không, vì em mới chia tay. Bà chỉ nghi ngờ anh thôi. Dù sao trong nhà này, chỉ có anh và nhóc Hỉ chưa từng yêu ai. Nhóc Hỉ ít nhất còn từng bị hiểu lầm với thầy Hạ, còn anh thì sạch sẽ, chẳng bao giờ dẫn ai về gặp bà. Bà không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai?”
Vệ Đông Chinh: “...” Thằng em đúng là thứ phá hoại mà!
May
“Đừng nói nữa, không anh giận thật đấy! Anh có ý này, em nghe thử xem. Nhóc Hỉ đang làm giáo viên ở đại học Thủy Mộc phải không? Anh muốn nhờ nó giới thiệu cho tụi mình vài đối tượng, dù là sinh viên hay đồng nghiệp, đã học ở đó thì chắc chắn không đến nỗi tệ. Chỉ cần ngoại hình và sức khỏe ổn, hợp mắt tụi mình là được, gia cảnh thì không quan trọng. Nhà mình có tiền, không cần nhờ cậy gì bên nhà gái cả.”
Vệ Đông Chinh nói liến thoắng, Vệ Tây Chinh nghe mà toát mồ hôi hột.
Ông anh đúng là “nhập ma” thật rồi. Tìm người yêu mà cứ như đi mua cải bẹ trắng! Người ta yêu nhau thì cần duyên phận, dù điều kiện tốt đến đâu mà không hợp duyên thì cũng vô ích. Còn anh ấy thì hay lắm, không quan tâm đến duyên số, chỉ cần đủ điều kiện là coi như có duyên rồi.
Vệ Tây Chinh không biết nói gì thêm, chỉ cảm thấy ý tưởng của anh mình cũng không tệ, có thể thử xem.