“Vậy là đủ rồi. Dù sao đây cũng chỉ là một lò phản ứng, hơn nữa đây mới chỉ là sản lượng điện trong một giờ. Khi nhà máy điện nhiệt hạch có kiểm soát thực sự được xây dựng, công suất còn tăng gấp hàng chục lần. Kể cả khi thiết bị tiêu thụ điện và mật độ dân cư tăng lên, một nhà máy điện nhiệt hạch vẫn có thể cung cấp đủ điện cho cả một tỉnh. Nếu là tỉnh công nghiệp, có thể kết nối lưới điện với các tỉnh khác...”
Cô dừng một chút rồi mỉm cười: “Nhưng đó không phải vấn đề của tôi.”
Vệ Thiêm Hỉ thả lỏng, nhẹ nhàng đặt bút và sổ xuống, nói với Viện trưởng Trần: “Từ thiết kế, nghiên cứu, lắp đặt của thiết bị từ trường đến tổ máy phát điện từ lưu chất, tôi đã dùng gần hết vốn liếng của mình. Giờ khi kế hoạch nhiệt hạch có kiểm soát đã thành hiện thực, cuối cùng tôi cũng có thể yêu cầu nhà nước cấp kinh phí rồi.”
Viện trưởng Trần sững sờ, giọng nói có chút lắp bắp: “Giáo sư Vệ, thiết bị nhiệt hạch và tổ máy phát điện từ lưu chất này, thật sự là cô tự đầu tư? Trước đây tôi nghe phong phanh nhưng không tin. Thiết kế và thực hiện những thiết bị này cần kinh phí hàng tỷ, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Nhớ lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh mỗi lần cô xin tiền, Vệ Thiêm Hỉ hơi ngượng ngùng, ho nhẹ rồi giải thích: “Tập đoàn Tân Thời Đại là tài sản của nhà tôi. Tôi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Mấy năm nay tập đoàn phát triển rất tốt, không chỉ thị trường trong nước, mà cả thị trường nước ngoài cũng chiếm lĩnh một phần lớn. Vậy nên tài sản cá nhân của tôi khá nhiều. Để phục vụ nghiên cứu, tôi đã chuyển hết tài sản cá nhân vào đây. Nhà nước đã cam kết rằng nếu có kết quả, họ chắc chắn không để tôi chịu thiệt.”
Viện trưởng Trần không tin nổi tai mình: “Tập đoàn Tân Thời Đại là của nhà cô? Cô là cổ đông lớn nhất? Trời ơi, giáo sư Vệ, để tôi ngồi bình tĩnh lại. Chẳng phải Tổng giám đốc của Tân Thời Đại là Vệ Đông Chinh, tốt nghiệp ngành Tài chính Thương mại của Đại học Kinh Hoa sao? Đại học Kinh Hoa năm nào cũng lấy anh ấy làm niềm tự hào cơ mà! Còn Vệ Đại Nha, từng học dở dang tại Đại học Thương mại Thủ đô, vì Tân Thời Đại thành công nên được phong Tiến sĩ danh dự. Hai người họ mới là lãnh đạo của tập đoàn này!” Ông ấy ngừng lại như sực nhớ ra điều gì: “À! Tất cả đều mang họ Vệ!”
Vệ Thiêm Hỉ cười: “Vệ Đông Chinh là anh họ tôi, Vệ Đại Nha là cô ruột tôi. Hai người họ điều hành Tân Thời Đại, nhưng cổ phần của họ cộng lại cũng không nhiều bằng tôi. Tôi không quản lý công việc cụ thể, chỉ phụ trách chuyển giao những công nghệ tiên tiến cho tập đoàn để họ mở rộng sản phẩm. Vận hành và kinh doanh thế nào là việc của họ.”
May
Nghe vậy, Viện trưởng Trần bừng tỉnh. Hóa ra Vệ Thiêm Hỉ là kiểu cổ đông “vô ưu”!
Đột nhiên ông ấy thay đổi chủ đề, hỏi: “Giáo sư Vệ, cô đã đến tuổi kết hôn, có đối tượng chưa? Tôi thấy con trai tôi cũng được lắm. Ngoại hình giống tôi, tính cách thì giống vợ tôi, có trách nhiệm, đang làm việc ở chính quyền thành phố, rất tử tế. Cô có cân nhắc không?”
Vệ Thiêm Hỉ: “...” Cô nghĩ đến lời dặn dò của bà cụ Vệ, vốn định cân nhắc theo lời Viện trưởng Trần, nhưng nhìn ông ấy một lúc, cô quyết định không nói gì nữa.
Người ta thường bảo ‘nhan sắc là bệnh’, và cô cũng không định chữa.
...
Sau khoảng thời gian căng thẳng ban đầu, nhân viên trong nhà máy dần bình tĩnh lại, xử lý nốt các công việc còn lại một cách trật tự.
Các giáo sư lớn tuổi tại Viện Nghiên cứu Nhiệt hạch hăng hái đề xuất tổ chức tiệc mừng. Vệ Thiêm Hỉ đồng ý, nhưng ngay khi cô chuẩn bị tuyên bố thí nghiệm thành công, một nhân viên bất ngờ hốt hoảng chạy vào.
“Không ổn rồi! Giáo sư Vệ, bên ngoài có chuyện!”
Không gian rộng lớn lập tức lặng ngắt. Tim Vệ Thiêm Hỉ như chùng xuống. Cô bước nhanh đến hỏi: “Có chuyện gì? Bình tĩnh nói! Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ các phương án ứng phó, không cần hoảng!”