Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 395

Vệ Nhị Nha ghi nhớ trong lòng, quay sang bảo Cốc Thạc:

"Vậy từ giờ về sau, chúng ta phải chăm leo núi nhiều hơn. Cái núi phía sau doanh trại ấy, sáng tối mỗi ngày leo một lượt, cố gắng rèn luyện sức khỏe cho tốt."

Trên gương mặt Cốc Thạc hiếm khi lại xuất hiện một nụ cười. Từ khi Nhị Nha bị phát hiện có vấn đề sức khỏe, rất ít khi anh ấy cười được như vậy.

Nhưng lời Vệ cụ lại làm tan vỡ toàn bộ kế hoạch của Nhị Nha:

"Còn định về Dung Thành à? Đúng là phải về, nhưng chỉ để thu xếp thôi. Cho các con nửa tháng, quay về từ chức hết công việc ở đó, rồi chuyển đến thủ đô sống."

"Nhà các con ở khu gia đình quân đội sắp xếp, khóa cửa lại là tuyệt đối an toàn. Đúng rồi, Cốc Thạc, mẹ con cũng tầm tuổi mẹ, chắc đã về hưu rồi nhỉ? Hai vợ chồng con đưa bà ấy theo luôn. Mẹ sẽ tìm thêm mấy bà cụ hàng xóm, bốn người lập thành bàn chơi mạt chược, vừa đủ một bàn."

"Còn Đại Trụ và Ngọc Thư, công việc của hai đứa khác với Nhị Nha và Cốc Thạc, không dễ từ chức được. Xem xem có xin chuyển công tác về thủ đô được không. Ở ngay dưới mắt mẹ thì mẹ mới yên tâm. Các con lớn thế này rồi, còn để mẹ già bảy mươi tuổi phải lo lắng... Mẹ đúng là đã tạo nghiệp gì đây!"

"Thúy Phân, cơm xong chưa? Cả nhà đang chờ ăn đây!"

Tâm trạng Vệ cụ hoàn toàn thư thái. Bà cụ gọi cả nhà cùng dùng bữa, quét sạch những u ám trước đó.

Vệ Thiêm Hỉ bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị xong thuốc cho Nhị Nha. Nằm trên giường, không hiểu sao cô lại đặt tay lên chiếc đồng hồ, ý niệm khẽ chuyển, ý thức cô lập tức tiến vào hành tinh Lobita.

Cô muốn hỏi các nhà khoa học bản địa trên hành tinh ấy xem có cách nào nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho Nhị Nha hay không.

Sự ghé thăm bất ngờ của Vệ Thiêm Hỉ khiến nhà khoa học ấy hơi ngạc nhiên. Anh rời tay khỏi một thiết bị trông giống bàn phím, tắt hết các màn hình hiển thị, rồi hỏi:

"Cô đến rồi à?"

"Ừm. Tôi đến nhờ anh giúp đỡ." Vệ Thiêm Hỉ trả lời thẳng thắn.

Nhà khoa học lục lọi trong ngăn kéo, lấy ra một khẩu s.ú.n.g điện tử, chĩa thẳng vào trán Vệ Thiêm Hỉ, "bíp" một tiếng. Vệ Thiêm Hỉ còn chưa kịp hiểu mình vừa trải qua chuyện gì thì khẩu s.ú.n.g trong tay anh đã rơi xuống đất.

"Phát triển bùng nổ vùng não... Cô thực sự chỉ uống viên thuốc đó thôi à?"

May

Vệ Thiêm Hỉ gật đầu:

"Tôi không có lý do gì để nói dối về chuyện này. Viên thuốc đã đưa cho anh rồi, với trình độ khoa học của hành tinh Lobita, tôi tin anh có thể phân tích mọi thành phần của nó một cách tường tận. Sao vậy, kết quả phân tích không đúng à?"

Nhà khoa học nhanh chóng nhấn vài nút trên thiết bị. Các màn hình hiển thị hiện lên hình ảnh.

"Đây là tất cả thành phần được phân tích. Tôi đã mô phỏng chúng thông qua cơ chế dược lý. Đáng tiếc là, kết quả cho thấy loại thuốc này không có nhiều tác dụng trong việc phát triển vùng não."

"Thế sao anh không tự mình thử? Dùng sinh mệnh để kiểm nghiệm hiệu quả thuốc sẽ cho ra kết quả trực quan hơn đấy."

Nhà khoa học nhún vai:

"Trên hành tinh Lobita rộng lớn này, ngoài tôi và cô ra, không còn bất kỳ sinh vật nào tồn tại. Thử nghiệm kiểu gì?"

"Chuyện đó dễ thôi, anh đợi một lát."

Vệ Thiêm Hỉ biến mất trong chớp mắt. Một lúc sau, cô xuất hiện trở lại trước mặt nhà khoa học, tay cầm theo một con gà mái già mà bà cụ Vệ mua về định nấu bồi bổ cho gia đình Vệ Nhị Nha.

"Dùng nó thử đi, anh xem kết quả sẽ rõ."

Nhà khoa học nhìn con gà đang vỗ cánh loạn xạ trong phòng thí nghiệm, nhíu mày rồi gật đầu. Anh lấy viên thuốc mà Vệ Thiêm Hỉ đưa ra khỏi máy phân tích, túm cổ con gà, thô bạo nhét cả viên thuốc vào miệng nó.

Vệ Thiêm Hỉ nhìn mà thót tim, sợ con gà bị nghẹn chết.

May thay, con gà đủ khỏe, nuốt cả viên thuốc mà vẫn sống nhăn. Nhưng không may là nó có vẻ phát điên... Nuốt viên thuốc xong, nó lao xung quanh như cuồng loạn, lông gà rụng tứ tung.

Nhà khoa học nhìn vào đồng hồ trên màn hình. Sau mười giây, anh nhặt khẩu s.ú.n.g điện tử dưới đất lên, b.ắ.n một phát vào đầu con gà. Lại chờ thêm mười giây, anh b.ắ.n thêm phát nữa.

Bình Luận (0)
Comment