Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 398

Vệ Thiêm Hỉ đứng ngẩn ra: gà đột nhiên khác thường thế này chẳng lẽ liên quan đến viên Dưỡng Tuệ Hoàn mà Lạc Thư Văn đưa cho nó ăn?

Chẳng lẽ con gà này sau khi ăn Dưỡng Tuệ Hoàn bỗng thông minh ra, nhận ra số phận mình sắp bị g.i.ế.c thịt, nên mới gào khóc thảm thiết? Nếu không phải vì thế, thì sao nó lại thay đổi bất thường giữa đêm khuya? Nghĩ đến đây, Vệ Thiêm Hỉ lại thấy thương hại con gà, đến c.h.ế.t cũng biết rõ mình sắp bị làm thịt.

“Ồ, làm thịt thì làm rồi. Dù sao cô út cháu cũng ở đây, để cô ấy bồi bổ thêm chút. Dạo này cô út dùng thuốc hao tổn sức khỏe, phải bồi bổ thật tốt. Nếu không bồi bổ được thì e là ảnh hưởng đến khí huyết.” Vệ Thiêm Hỉ dặn dò một câu rồi định đi rửa mặt, chuẩn bị tập luyện một chút.

Bà cụ Vệ dụi mắt ướt nước, múc một miếng thịt gà ra bát rồi dúi vào tay Vệ Thiêm Hỉ: “Cháu nếm thử xem, hôm nay bà ninh thế nào? Có thơm không?”

May

Vệ Thiêm Hỉ vốn không thấy đói, nhưng thấy bà cụ đã đưa đến tận tay, đành ăn một miếng. Ăn xong, cô giơ ngón tay cái lên khen:

“Bà, thơm thật!”

Bà cụ Vệ ngẩng cao cằm, vẻ tự đắc:

“Chứ còn gì nữa, cháu xem ai nấu mà chẳng ngon. Đúng rồi, nhóc Hỉ, cháu giúp cô út nghĩ cách đi. Nếu cháu có cách để cô út hồi phục từ từ, thì mình không vội. Nhưng nếu nhanh được thì vẫn nên nhanh, không thì bà cứ thấy bất an. Được không?”

Vệ Thiêm Hỉ khựng lại, lòng đầy cảm giác bất lực. Lần cô đến hành tinh Lobita gặp Lạc Thư Văn là để bàn về bệnh tình của Vệ Nhị Nha, xem ở đó có cách nào chữa trị nhanh chóng hay không. Nhưng rốt cuộc cô làm gì?

Cô lại đi thử nghiệm tác dụng của Dưỡng Tuệ Hoàn, thảo luận về sự khác biệt giữa Dưỡng Tuệ Hoàn và các loại thuốc thông thường, rồi rút ra kết luận ‘thuốc chế tạo theo lý thuyết thần học có cùng nguồn gốc với vũ trụ’.

Làm biết bao chuyện vô ích, trong khi việc chính thì chẳng đả động đến. Miếng thịt gà mềm ngon nhai trong miệng giờ hóa ra vô vị.

Ăn mà chẳng thấy ngon, bỏ thì lại tiếc.

“Được, bà yên tâm. Cháu nhất định sẽ tìm cách cho cô út. Nhưng trước hết cháu muốn nói rõ quan điểm của mình. Nếu như phải dùng cách bệnh viện đề xuất, tức là lấy tủy của Nhược Hoài ghép cho cô út, cháu sẽ không đồng ý. Thứ nhất, rủi ro quá lớn, xác suất hồi phục hoàn toàn chưa tới hai mươi phần trăm. Thứ hai, ảnh hưởng đến Nhược Hoài là rất nghiêm trọng. Nhược Hoài còn nhỏ, không nên chịu rủi ro lớn như thế.”

“Nói một cách không may mắn, nếu để cô út và Nhược Hoài lên bàn mổ cùng nhau làm phẫu thuật ghép tủy, thì khả năng cao nhất là cả hai sẽ không qua khỏi. Cháu muốn tìm một loại thuốc kích thích tái tạo tủy xương, thúc đẩy quá trình trao đổi chất của tủy. Dùng thuốc uống để thực hiện việc thay tủy, tủy tái sinh trong cơ thể cô út chắc chắn sẽ hiệu quả hơn so với ghép tủy từ người khác, mà cũng không có rủi ro gì.”

Bà cụ Vệ mặt tái đi một chút, nói với Vệ Thiêm Hỉ:

“Bà tin cháu. Chỉ cần cháu nói cô út uống thuốc sẽ khỏi thì cứ để cô cháu từ từ mà chữa. Giờ sức khỏe cô út dù không tốt lắm nhưng vẫn đủ để duy trì cuộc sống bình thường. Theo cháu nói, uống thuốc của cháu thì bệnh không xấu đi, mà sức khỏe còn tốt lên từng ngày. Thế thì bà việc gì phải thúc?”

Vệ Thiêm Hỉ lại nhắc nhở bà cụ:

“Bà nhớ nhắc cô út uống thuốc đều đặn. Mỗi ngày ba viên, uống trước bữa ăn. Lúc đầu phản ứng có thể mạnh, hiệu quả sẽ chậm, nhưng qua hai tháng cơ thể sẽ cải thiện rõ rệt. Trong thời gian uống thuốc, các triệu chứng như khát nước, ăn nhiều, uống nhiều, đi tiểu nhiều là bình thường, không cần lo lắng.”

Bà cụ Vệ ghi nhớ kỹ lời Vệ Thiêm Hỉ, còn viết ra giấy dán khắp nơi. Một tờ dán ở đầu giường, để sáng dậy mở mắt ra là thấy. Một tờ dán trong bếp, để lúc nấu ăn cũng nhớ. Một tờ nữa dán lên tivi, vì buổi tối bà cụ thường xem tivi trước bữa cơm.

Bình Luận (0)
Comment