“Trong nửa học kỳ tới, mọi người hãy tập trung hoàn tất các dự án hiện tại, đồng thời cân nhắc kỹ lưỡng hướng đi mới và phương pháp tiếp cận để đào sâu lĩnh vực đó. Sau khi quyết định, có thể bắt tay vào triển khai ngay. Đến tháng Sáu, chúng ta sẽ tổ chức cuộc họp nhóm lần thứ hai của năm để chốt lại hướng nghiên cứu của từng người.”
Việc Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao phát triển đến mức này không phải là sự ngẫu nhiên mà là kết quả tất yếu.
Giống như những gì Nilsen đã làm trong lĩnh vực tính toán vật liệu. Ban đầu, đây là một lĩnh vực chưa ai đặt chân tới, nên chỉ cần bước vào đã có thể thu được kết quả mới. Nhưng theo thời gian, những thành quả dễ dàng đạt được cũng dần bị khai thác hết. Công việc còn lại chỉ là đào sâu hơn nữa để mở rộng chiều sâu của lĩnh vực đó.
Sắp xếp xong công việc tại viện, Vệ Thiêm Hỉ lại chuẩn bị thuốc viên cho Vệ Nhị Nha đủ dùng trong một quý. Sau đó, cô nhận lời mời của Sở Giáo dục tỉnh Giang Nam, lên đường đến Tô Châu – viên ngọc sáng của vùng sông nước Giang Nam – để tham gia công tác ra đề thi.
Vệ Thiêm Hỉ là người đứng đầu nhóm ra đề môn Toán và đến nơi khá sớm. Lãnh đạo Trung tâm Khảo thí Giáo dục đã giới thiệu cô với các thành viên khác trong nhóm ra đề, rồi đưa ra đề cương thi mới nhất cùng các đề thi đại học qua các năm, cũng như một số đề thi thử do các trường cấp ba trong tỉnh tự biên soạn, để làm tài liệu tham khảo.
Dù là người đứng đầu nhóm ra đề, công việc chính của Vệ Thiêm Hỉ không phải trực tiếp soạn đề mà là phối hợp, đảm bảo phân bố hợp lý các kiến thức cần kiểm tra, kiểm soát độ khó, số lượng câu hỏi và lượng tính toán trong bài thi.
Một bài thi đại học chất lượng không nhằm làm khó toàn bộ thí sinh, mà phải có sự phân loại rõ ràng về khả năng tiếp thu kiến thức, kỹ năng giải bài và tư duy logic của từng học sinh qua chưa đầy ba mươi câu hỏi.
Vệ Thiêm Hỉ nghiên cứu đề cương thi suốt cả đêm. Cô phân chia các kiến thức cần kiểm tra thành ba mức: kiến thức bắt buộc, kiến thức nên kiểm tra và kiến thức có thể kiểm tra hoặc không. Sau đó, dựa trên lý thuyết phân cấp tự mình xây dựng, cô tính toán trọng số phù hợp cho từng mức độ kiến thức mà một học sinh cần nắm vững. Qua nhiều lần chỉnh sửa, cô đưa ra mười phương án phân bố kiến thức cần kiểm tra.
Đề thi bao gồm các câu hỏi cơ bản để kiểm tra kiến thức nền, câu hỏi khó hơn để kiểm tra năng lực và các câu đặc biệt khó để đánh giá năng khiếu, theo tỷ lệ 5:3:2. Với thang điểm 100, chỉ cần học sinh chăm chỉ ôn tập, việc đạt được 50 điểm cơ bản là không khó. Những câu hỏi khó hơn có thể giúp học sinh đạt thêm 20 điểm. Đối với câu đặc biệt khó, chỉ cần trình bày các bước hoặc quá trình suy luận hợp lý, học sinh cũng có thể đạt được 3-5 điểm. Như vậy, một học sinh bình thường hoàn toàn có thể đạt khoảng 75 điểm.
Sau khi hoàn thiện, Vệ Thiêm Hỉ trình bày mười phương án của mình cho các giáo viên khác trong nhóm. Ban đầu, họ lo cô sẽ chỉ tập trung vào việc tăng độ khó của đề thi và cố tình tạo bẫy cho học sinh. Không ngờ, cách tiếp cận của cô lại rất chặt chẽ và hợp lý.
May
Phân chia xong các kiến thức cho từng người, Vệ Thiêm Hỉ nhấn mạnh: "Nhất định không được đưa các câu hỏi quá dễ vào bài thi. Dù là câu đơn giản nhất cũng phải kiểm tra ít nhất năm kiến thức. Trong câu trắc nghiệm, tuyệt đối không để học sinh có thể dễ dàng tìm ra đáp án đúng bằng cách thay số, ít nhất phải có hai phương án gây nhiễu. Đối với câu hỏi điền đáp án, hãy chú trọng kiểm tra khả năng tư duy logic. Còn câu tính toán thì cần thêm một vài bước vòng vèo để tăng tính thử thách. Kiến thức kiểm tra sẽ không quá khó, nhưng cũng không thể để học sinh dễ dàng đạt điểm."
Vệ Thiêm Hỉ còn dặn dò các thành viên trong nhóm: "Để tạo ra một đề bài xuất sắc khó hơn nhiều so với việc giải một bài toán. Tất cả các anh chị ở đây đều là giảng viên đại học hoặc giáo viên xuất sắc ở cấp ba, tôi tin vào năng lực ra đề của mọi người. Nhưng để đáp ứng yêu cầu đổi mới giáo dục của tỉnh Giang Nam, xin hãy làm hết sức mình và đừng nương tay với học sinh!"