Vệ Đông Chinh xua tay:
"Ông đừng nói với tôi những điều đó. Tôi chỉ là một thương nhân. Thương nhân chú trọng lợi ích, mà lợi ích thì chia làm hai loại: hiển hiện và tiềm ẩn. Tình huống này thuộc về lợi ích tiềm ẩn. Nếu Tân Thời Đại dư tiền, tôi sẽ không ngại hỗ trợ nghiên cứu của ông. Nhưng hiện tại, tài chính của tập đoàn đang rất căng thẳng. Hơn nữa, những vấn đề kỹ thuật đều do em gái tôi phụ trách. Đừng phí lời với tôi, nếu ông thuyết phục được con bé, kinh phí nghiên cứu không thành vấn đề."
Vị giáo sư lau mồ hôi lạnh trên trán. Nếu ông ấy có khả năng thuyết phục Vệ Thiêm Hỉ, ông ấy đã không cần đến gặp Vệ Đông Chinh làm gì. Ý tưởng này chỉ là một suy nghĩ sơ sài, còn nhiều điểm kỹ thuật chưa hoàn thiện. Lừa Vệ Đông Chinh nghe một câu chuyện lớn thì được, vì anh ấy không hỏi sâu về mặt kỹ thuật, dễ bị qua mặt. Nhưng nếu phải thuyết phục Vệ Thiêm Hỉ... vị giáo sư biết rõ mình không đủ khả năng.
Không lừa được Vệ Đông Chinh, vị giáo sư chẳng muốn tìm đến Vệ Thiêm Hỉ để chuốc bẽ bàng, thế là ông ấy chuyển hướng sang Vệ Đại Nha.
Lúc ấy, Vệ Đại Nha đang đau đầu vì chuyện của hai cậu con trai, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua, chuẩn bị lên lớp 12, năm tới sẽ thi đại học. Trong phút hứng khởi, chị ấy hỏi hai con:
"Các con có ngành nào muốn học không? Nói trước với mẹ, mẹ sẽ giúp các con chọn trường. Đừng lo, nhà mình chẳng thiếu tiền. Mẹ sẽ ủng hộ mọi quyết định của các con."
Vệ Đại Nha nói với ý định thể hiện sự yêu thương của một người mẹ vĩ đại, mong hai con cảm nhận được tình thương dạt dào. Nào ngờ...
Vệ Đông Qua bảo:
"Mẹ, con muốn học văn chương, sau này làm thi sĩ!"
Vệ Tây Qua lại nói:
"Mẹ, con muốn học mỹ thuật, sau này trở thành họa sĩ!"
Nụ cười trên mặt Vệ Đại Nha dần hóa đá, suýt chút nữa thì tan vỡ ngay tại chỗ:
"Gì cơ? Hai đứa nói lại lần nữa xem, các con muốn học cái gì?"
"Một đứa học văn chương, một đứa học mỹ thuật. Vậy gia sản to lớn của nhà mình để ai thừa kế? Chẳng lẽ mẹ vất vả cả đời, cuối cùng không đứa nào tiếp quản à? Các con bàn bạc với nhau, nhất định phải có một đứa đứng ra thừa kế!"
Vệ Tây Qua láu lỉnh liếc nhìn Vệ Đông Qua, nói với mẹ:
May
"Mẹ, việc quan trọng như gia sản thì chắc chắn phải giao cho con cả, tức là anh con, quản lý rồi. Mẹ cứ để anh lo. Con chẳng ham quyền hành gì, miễn anh chia tiền đúng hạn cho con là được."
Vệ Đông Qua nghe vậy thì trông như vừa nuốt phải ruồi:
"Chú mày nghĩ đẹp nhỉ! Hai ta là sinh đôi, phân biệt gì trưởng thứ? Còn đòi anh làm việc, chú hưởng tiền, đừng có mơ!"
"Anh em sinh đôi thì sao? Em gọi anh bao nhiêu năm là anh, giờ anh gọi em làm anh vài năm đi! Nếu em là anh cả, em nhất định sẽ có trách nhiệm, gánh vác trọng trách mẹ để lại."
Vệ Tây Qua tưởng đã nắm chắc phần thắng, ai ngờ Vệ Đông Qua lại rất thoải mái. Cậu liền gọi một tiếng "anh" ngọt lịm, vỗ vai Vệ Tây Qua:
"Thế nhé, em làm anh, em thừa kế gia sản, kiếm được bao nhiêu chia cho anh một nửa là được. Mẹ, mẹ làm chứng đấy, đừng để Vệ Tây Qua nuốt lời."
Vệ Tây Qua: "..." Đây chính là tự đào hố chôn mình!
Vệ Đại Nha tức đến phát điên. Chị ấy không thể hiểu nổi, kiếm tiền thì có gì không tốt mà cả hai đứa lại chẳng hứng thú?
Điều mà Vệ Đại Nha lo lắng nhất, chính là không có ai thừa kế khối tài sản hàng trăm triệu mà mình vất vả kiếm được. Giờ đây, nỗi lo ấy đã trở thành hiện thực.
“Học văn học với nghệ thuật cái gì? Học văn học với nghệ thuật thì có tiền đồ gì? Con nhìn xem, anh chị con và cả mẹ nữa đều học ngành kỹ thuật, ra trường kiếm được tiền lớn, còn có thể cống hiến cho đất nước! Học văn học với nghệ thuật thì làm được cái gì?” Vệ Đại Nha tức giận đến mức gan ruột phổi thận đều đau.