Bà cụ Diêu định khuyên con đừng phí tiền dưỡng da nữa. Xấu thì dưỡng mấy cũng vô ích, nhưng nghĩ đến cảnh bà cụ Lý bị Lý Lan Tử mắng te tua hôm trước, bà ta đành nhịn.
Cuối cùng, Diêu Thúy Phân cũng được yên tĩnh, nhanh chóng ngủ say.
Sáng hôm sau, bà còn lo chuyện bia mộ của cha chồng nên không kịp ăn sáng. Bà rửa mặt bằng nước lạnh rồi rời đi ngay.
Khi trở về huyện thành, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha đã có mặt, hai chị em dâu đang cầm khay cơm chờ đến lượt ăn trong nhà ăn của nhà khách huyện. Thấy Diêu Thúy Phân vội vã chạy về, cả hai mắt sáng lên, hạ giọng hỏi đồng thanh:
“Có phải mẹ cô cũng gây chuyện không?”
“Chứ còn gì nữa! Vừa bước chân vào nhà mẹ đẻ, mẹ em đã bắt đầu than nghèo kể khổ, trách anh trai em lấy vợ là quên mẹ, bảo chị dâu em không có lương tâm, tối đến còn không để em ngủ, cứ kéo em ra ngồi kể lể.”
Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha liếc nhìn nhau, rồi cùng ghé sát vào Diêu Thúy Phân. Lý Lan Tử nói:
“Mẹ tôi với mẹ của chị dâu ba tôi cũng y chang vậy. Hai chúng tôi đang đợi cô về đây. Nghe cô nói thế thì chắc chắn rồi, ba bà cụ ấy đã bàn bạc với nhau trước. Không thì sao lại nói giống hệt nhau đến thế?”
Diêu Thúy Phân: “???”
Lý Lan Tử nhìn Trương Xuân Nha, nói:
“Anh trai tôi không hiếu thảo.”
Trương Xuân Nha cố nhịn cười, tiếp lời:
“Chị dâu em dụ dỗ anh em lên thuyền giặc, đối xử với mẹ em cũng chẳng ra gì.”
Nói xong, hai chị em dâu đồng loạt quay sang nhìn Diêu Thúy Phân:
“Mẹ cô cũng thế chứ gì!”
Diêu Thúy Phân: “…” Hai chị dâu của bà có phải sáng nay ăn nhầm thuốc không? Chuyện như vậy mà cũng làm họ vui vẻ được.
Đúng lúc này, bà cụ Vệ cầm khay cơm đi tới, thấy ba cô con dâu đang thì thầm to nhỏ, bèn hỏi:
“Các con đang nói gì mà vui thế? Hôm qua về thăm nhà mẹ đẻ, gặp người thân, vui không?”
“Vui gì mà vui, mẹ con nhìn chằm chằm vào túi tiền của con suốt, chỉ hận không thể móc sạch sẽ. May mà con khôn, đưa hết tiền cho Tam Trụ giữ, chứ không hôm qua chắc chắn bị lột sạch.” Trương Xuân Nha đắc ý nói.
Lý Lan Tử cũng lên tiếng hưởng ứng:
“Mẹ con thì trách con từ đầu đến cuối, nói là nuôi con uổng phí, lời nói bóng gió muốn con đưa tiền. Nếu không tỉnh táo, chắc con cũng bị lừa mất rồi. Bà còn bảo con phải thông cảm vì bà cũng là mẹ ruột, là chuyện thường tình của dân nhà nông trọng nam khinh nữ. Nhưng con chẳng thông cảm! Tại sao bà không sinh thêm con trai mà đòi trách móc con? Mẹ đối xử với Đại Nha, Nhị Nha tốt thế kia, cũng là dân nhà nông, nhưng mẹ có trọng nam khinh nữ đâu? Con không nghe những lời vô lý đó!”
Nói xong, Lý Lan Tử quay sang bà cụ Vệ, hỏi với vẻ tự hào:
“Mẹ thấy con nói đúng không? Mẹ kiểu gì mà không giống mẹ, dựa vào đâu bắt chúng con hiếu thảo? Con dám chắc nếu không biết con sống tốt, bà ấy chẳng đời nào đến tìm con. Biết đâu còn sợ con về khóc nghèo để vay tiền, nên đã tránh mặt từ sớm rồi!”
Bà cụ Vệ nhìn ánh mắt “Mẹ, mau khen con đi” của Lý Lan Tử, suýt nữa bị nghẹn miếng trứng luộc trong miệng.
May
Bà cụ phải uống một ngụm cháo loãng để nuốt trôi, trong lòng than thầm: “Nhà họ Vệ đúng là tổ tiên tích đức lắm mới rước được ba cô con dâu ngốc nghếch thế này. Đó là mẹ ruột các con đấy!”
Đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ, nếu Đại Nha và Nhị Nha sau khi lấy chồng mà cũng như ba cô con dâu này, chẳng muốn dây dưa gì với nhà mẹ đẻ, bà cụ chắc sẽ tức c.h.ế.t mất!
Nghĩ tới chuyện ấy, bà cụ Vệ bỗng thấy thương cảm ba bà thông gia của mình vô cùng.
Bà cụ Vệ thầm rơi một giọt nước mắt chua xót vì ba bà thông gia của mình, rồi dặn dò ba cô con dâu:
"Cuối cùng, đó cũng là mẹ ruột của các con, đừng quá khắt khe như vậy. Nếu nhà mình sống cũng chật vật, thiếu chút tiền ấy, các con không muốn cho thì đừng cho. Nhưng bây giờ nhà mình không thiếu số tiền đó nữa, muốn giúp đỡ thì cứ giúp một chút."