Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 458

Bà cụ liếc sang Lạc Thư Văn, thấy quanh miệng anh dính đầy tương ngọt, liền nói:

“Thư Văn cũng ở đây à? Hai đứa tan làm rồi rủ nhau đi hẹn hò hả? Tốt lắm, tốt lắm. Thư Văn, cái kiểu ăn uống này… nhìn cũng đáng yêu ghê!”

Nghe thấy hai chữ hẹn hò, toàn thân Vệ Thiêm Hỉ như bị lửa đốt. Hai má và vành tai cô đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

"Bà, cháu không có, bà đừng nói linh tinh! Chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi." Vệ Thiêm Hỉ vội vàng phủ nhận.

Bà cụ Vệ mỉm cười hiền từ:

"Bà là người từng trải, bà hiểu, bà biết mà. Dù bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, thì vẫn có thể từ từ phát triển chứ sao. Hai đứa cứ từ từ ăn đi, bà đi trước đây… À, lúc nãy bà cũng chỉ đang trò chuyện với một người bạn bình thường thôi, không có gì đâu, cháu đừng suy nghĩ lung tung."

Vệ Thiêm Hỉ phản đòn ngay lập tức, cú đòn thật mạnh:

"Bà, dù bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, thì sau này cũng có thể từ từ phát triển mà! Hai người cứ tiếp tục ăn, đừng để cháu với Lạc Thư Văn làm hỏng việc của bà và ông ấy. Bà, nếu bà muốn thì cháu và Lạc Thư Văn có thể đổi chỗ khác đấy!"

Bà cụ Vệ lẩm bẩm: "Sao nghe câu này quen quen nhỉ?"

Ông lão đứng bên cạnh lập tức nhắc nhở:

"Câu này bà vừa nói đấy, là câu khuyên cháu gái bà với cậu trai kia từ từ phát triển mối quan hệ. Bà nói tôi với bà là bạn bè bình thường, vậy có phải cũng có thể từ từ phát triển không?"

Bà cụ Vệ trợn mắt, quát lớn như sư tử Hà Đông:

"Không phải chuyện của ông, tránh sang một bên đi!"

Bà cụ quay đầu lại mắng Vệ Thiêm Hỉ:

"Con bé này, dám lấy bà ra làm trò đùa hả? Mau ăn đi, bà ăn xong rồi, giờ bà về đây… Hôm nay chuyện này không được kể với ai nghe chưa? Nhất là với cô, cha mẹ con. Chuyện chưa đâu vào đâu thì đừng có mà nói lung tung."

May

Vệ Thiêm Hỉ cười hì hì:

"Bà, nếu bà muốn tìm một người bạn già, cả nhà mình chắc chắn đều ủng hộ bà. Bà đã vất vả bao nhiêu năm rồi, giờ là lúc sống cho bản thân."

"Bà giữ tiết hạnh với ông nội cháu bao nhiêu năm rồi, giữ thêm mấy năm nữa thì có sao? Con bé này, cái gì cũng không hiểu, lo mà kiếm người yêu đi, yêu rồi thì sẽ hiểu thôi. Có những người, cháu gặp một lần rồi cả đời cũng chẳng thể nhìn ai khác."

Bà cụ Vệ liếc qua ông lão đứng như khúc gỗ bên cạnh, nói tiếp:

"Nhất là mấy ông già không đứng đắn như thế này, bà càng không thể nào ưng. Ông nội cháu là người nghiêm túc, bà chỉ thích kiểu người như vậy thôi."

Ông lão đứng cạnh bà cụ Vệ bỗng khựng lại, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

"Thật ra tôi cũng rất nghiêm túc đấy. Không tin thì bà hỏi mấy cậu lính của tôi mà xem. À, con trai bà ngày xưa cũng là do tôi dẫn dắt đấy. Bà cứ hỏi cậu ấy xem, tôi có nghiêm túc không?"

Bà cụ Vệ liếc ông lão thêm cái nữa, xách túi vải hoa, không thèm ngoái đầu lại mà đi thẳng.

Ban đầu, Vệ Thiêm Hỉ định cùng Lạc Thư Văn bàn bạc về vài chuyện liên quan đến nghiên cứu khoa học trong lúc ăn vịt quay. Nhưng sau khi bị bà cụ Vệ chen ngang, những gì muốn nói đều quên sạch, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ hẹn hò.

Lạc Thư Văn dường như chẳng hiểu hẹn hò nghĩa là gì, vẫn thong thả ăn, không buồn lau đi vết tương ngọt dính bên miệng.

Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ mãi, cuối cùng lên tiếng:

"Những lời bà tôi vừa nói, anh đừng để ý."

"Tại sao không thể để ý?" Lạc Thư Văn ngẩng đầu nhìn Vệ Thiêm Hỉ, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc.

"Khi cô nhìn thấy tôi, sóng não của cô rõ ràng nhanh hơn bình thường, hoạt động mạnh mẽ hơn. Ban đầu, tôi không hiểu vì sao cô lại phản ứng như vậy. Nhưng gần đây tôi đã nghiên cứu về quy luật sóng não của sinh vật carbon và phát hiện ra vài hiện tượng thú vị. Chẳng hạn, sóng não của cô khi nhìn tôi có dạng tần số cao, đỉnh sóng lớn, đáy sóng sâu, rất giống với những người đang yêu. Cô giải thích đi, tại sao tôi không thể tin điều đó?"

Bình Luận (0)
Comment