Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 498

Cả hai trường đều là những ngôi trường danh tiếng hàng đầu trong nước, nhưng Vệ Đại Nha thì giận đến suýt ngất.

Khi Vệ Thiêm Hỉ về đến nhà, Vệ Đại Nha đang ngồi với đôi mắt sưng húp, lén lau nước mắt. Vệ Thiêm Hỉ hỏi:

“Cô, sao thế ạ?”

“Hai đứa bất hiếu kia, cô bảo đừng làm gì thì chúng lại cứ nhất quyết làm ngược lại. Đặc biệt là Đông Qua! Cháu nói xem, cha nó... Cháu biết rồi đấy, hiện giờ đang dạy ở ngành Văn học của Đại học Kinh Hoa, vậy mà nó lại đăng ký vào đúng ngành này. Thế chẳng phải cố tình đối nghịch với cô sao?”

Vệ Thiêm Hỉ ngẩn người:

“Đại học Kinh Hoa, ngành Văn học? Đông Qua thi đỗ thế là tốt quá rồi còn gì.”

“Cô à, cô đừng nghĩ thế. Đông Qua thật sự yêu thích văn học. Trong nước, ngành Văn học tốt nhất chính là Đại học Kinh Hoa. Có lẽ nó chỉ đơn thuần hướng tới danh tiếng của trường thôi, không nhất thiết là vì dượng đâu!”

“Cháu gọi anh ta là gì? Cháu chỉ có cô năm, cô út và dượng út, làm gì có dượng!” Vệ Đại Nha trừng mắt chỉnh lời.

Vệ Thiêm Hỉ bất lực cười:

“Cô à, đã bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn chưa buông được sao? Mọi người đều sống ở thủ đô, dượng ấy cũng là người giữ lời. Nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của Đông Qua và Tây Qua thì thực sự chưa bao giờ nhận con cả. Vậy cô còn lo lắng gì nữa? Dù Đông Qua học ngành Văn học, thì cũng có làm sao? Nó có thể nhận cha mà không nhận mẹ được chắc?”

May

Vệ Đại Nha lau nước mắt, đột nhiên buông một câu:

“Cô đã gặp anh ta rồi... Gầy lắm, gầy không chịu nổi. Anh ta nhỏ hơn cô hai tuổi mà giờ đầu đã bạc trắng. Thiêm Hỉ, cháu biết không? Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, đầu cô chỉ hiện lên bốn chữ.”

“Ngày trước mù quáng?” Vệ Thiêm Hỉ đoán thử.

Vệ Đại Nha bị câu nói bất ngờ của Vệ Thiêm Hỉ chọc cười:

“Con bé này nói linh tinh gì thế? Cô sống đến giờ, chuyện cũ nhìn thấu cả rồi. Những gì đã xảy ra không thể phủ nhận. Ngày đó cô từng yêu anh ta, lẽ nào giờ mắng hai câu ‘ngày trước mù quáng’ thì tình cảm đó không còn giá trị nữa? Lời nói dối có thể lừa người khác, nhưng không lừa được chính mình.”

“Anh ta gầy quá, vừa nhìn là thấy tiều tụy đến mức chỉ còn da bọc xương. Cô không hối hận vì đã lấy anh ta, cũng không hối hận vì sinh ra Vệ Triều và Vệ Dương. Cô chỉ hối hận vì khi đó đã không giữ được anh ta. Nếu giữ được, có phải mọi thứ đã hoàn toàn khác không?”

“Cha mẹ anh ta muốn anh ta rời đi vì nghe phong thanh tin tức, không muốn anh ta chịu khổ trong nước. Nhưng nếu khi đó cô kiên quyết hơn, dù phải trói anh ta ở nhà, thì sau này làm gì có nhiều chuyện xảy ra đến thế? Mười năm ấy đúng là loạn thật, cũng khổ thật, nhưng nhà mình vẫn sống ổn. Nếu cô quyết giữ anh ta lại, thì dù hai đứa có cùng làm ở xưởng xà phòng mười năm cũng có sao?”

“Nói cho cùng, người mà cô yêu nhất khi đó không phải anh ta, mà là chính bản thân mình. Nói thẳng ra, trong lòng cô, anh ta còn chẳng xếp nổi vào top ba. Cô đứng đầu, bà nội cháu đứng thứ hai, Vệ Triều và Vệ Dương đứng thứ ba, còn anh ta chỉ đứng thứ tư. Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến ai bay người nấy. Ngày đó, đại nạn còn chưa đến, hai người đã tự bay rồi.”

Nghe Vệ Đại Nha nói vậy, trong lòng Vệ Thiêm Hỉ bỗng nổi lên một dự cảm mơ hồ. Cô hỏi:

“Cô, có phải cô muốn quay lại với dượng không?”

Vệ Đại Nha cười khẩy:

“Quay lại gì chứ? Chia tay hơn mười năm, Đông Qua và Tây Qua còn chưa ra đời, bọn cô đã ly hôn rồi. Giờ hai đứa nó sắp vào đại học, còn cơ hội nào nữa mà quay lại? Thiêm Hỉ, cô chỉ nghĩ thông suốt thôi. Khi ấy anh ta ích kỷ, cô cũng ích kỷ, không ai trách được ai. Giờ sức khỏe anh ta có vẻ không tốt, cháu dẫn Đông Qua và Tây Qua thay cô đến gặp anh ta, để chúng nhận mặt nhà cha ruột mình.”

“Ba mươi lập thân, bốn mươi thấu hiểu, năm mươi biết mệnh trời. Giờ cô đã biết mệnh trời là gì rồi. Cháu xem Đông Qua và Tây Qua đấy, cô thích kinh doanh kiếm tiền bao nhiêu, nhưng chúng lại giống hệt anh ta. Đây chẳng phải là mệnh trời sao? Cô có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không chống lại nổi mệnh trời.”

Bình Luận (0)
Comment