Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 503

“Thêm nữa, Thiêm Hỉ, anh biết em hiểu, việc nắm vững hệ Mặt Trời không chỉ để tránh họa, mà còn mở ra cơ hội khai thác tài nguyên từ các hành tinh khác.”

“Nếu muốn biến Trái Đất thành một nơi thật sự lý tưởng cho con người, khai thác tài nguyên và năng lượng quá mức rõ ràng không phải là cách hay. Chúng ta hoàn toàn có thể lấy những tài nguyên đó từ các hành tinh khác, thậm chí từ vệ tinh của chúng.”

“Nếu một ngày nào đó, nhân loại bước ra ngoài hệ Mặt Trời, rất có thể chúng ta sẽ tìm được một ngôi nhà thứ hai phù hợp để sinh sống. Nếu không tìm được, thì ít nhất, những tài nguyên từ các hành tinh khác cũng giúp chúng ta cải thiện ngôi nhà hiện tại. Điều này chỉ có lợi mà không có hại.”

Lạc Thư Văn cao hơn Vệ Thiêm Hỉ nửa cái đầu. Cô ngẩng lên hỏi anh:

“Đây là lý do anh tiêu tốn nhiều kinh phí nghiên cứu khoa học đến vậy sao?”

Yết hầu của Lạc Thư Văn khẽ động. Anh cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng nhịp tim lại tăng nhanh. Không hiểu vì sao, khuôn mặt hai người bất giác lại gần nhau.

Tiếng gõ cửa “Cộc cộc cộc” đột ngột vang lên, cả hai cùng giật mình, như bị điện giật, vội vàng tách ra. Mỗi người chỉnh sửa lại trang phục của mình. Vệ Thiêm Hỉ vội vã cầm lấy một cây bút và một tờ giấy, nhanh chóng viết vài công thức, giả vờ như đang tính toán. Trong khi đó, Lạc Thư Văn lại rất điềm nhiên, anh mở cửa và hỏi người học trò:

“Có chuyện gì vậy?”

Người học trò bước vào, thấy Vệ Thiêm Hỉ cũng ở đó, hơi ngập ngừng rồi chào hỏi:

“Chào giáo sư Vệ.”

Vệ Thiêm Hỉ gượng gạo đáp:

“Ừ, chào cậu.”

“Giáo sư Vệ, chủ nhiệm Lạc, viện Nghiên cứu Vật liệu Tính toán của đại học Trung Sơn đã tiến hành tổng hợp theo yêu cầu của chúng ta. Loại vật liệu mới đó đạt được độ cứng, độ dẻo, cũng như khả năng dẫn nhiệt và điện như mong đợi. Hiện tại, viện Khoa Công đã cử người tiếp nhận, chuẩn bị đưa vật liệu này vào sản xuất hàng loạt. Viện sĩ Trần bên viện Khoa Công có nhắn hỏi, sau khi sản xuất hợp kim, có phải sẽ lập tức đúc khuôn lắp ráp máy bay hàng không không?”

Vệ Thiêm Hỉ: “???” Sao lại nhanh đến mức đã lắp ráp máy bay hàng không rồi?

Lạc Thư Văn nói với người học trò:

“Cậu trả lời viện sĩ Dương rằng mọi việc cứ theo kế hoạch mà tiến hành. Đúng rồi, cậu cũng báo với viện sĩ Dương giúp tôi, sau khi hoàn thành việc lắp ráp máy bay, tôi sẽ đích thân đến để kiểm tra hiệu năng.”

Học trò nhận được câu trả lời xong, tiện tay đóng cửa lại cho Lạc Thư Văn và Vệ Thiêm Hỉ, còn ân cần nhắc nhở:

“Giáo sư Vệ, chủ nhiệm Lạc, hai người cứ tiếp tục đi ạ.”

Tiếp tục gì chứ?

Đã bị cắt ngang thế này, còn tiếp tục kiểu gì?

Tiếp tục cái búa!

Lạc Thư Văn bẻ khớp tay, nhìn Vệ Thiêm Hỉ:

“Chúng ta tiếp tục nhé?”

Vệ Thiêm Hỉ lườm một cái rõ dài:

“Vớ vẩn.”

May

Cô đưa tay lên chạm vào đôi tai nóng bừng của mình, rồi bình thản nói:

“Anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi thì em không xen vào nữa. Đến lúc nghiệm thu dự án nhớ gọi em, để em xem thử nhà khoa học hàng đầu của hành tinh Lobita giỏi đến mức nào.”

“Anh không chỉ giỏi trong nghiên cứu khoa học đâu, chỗ khác cũng giỏi, em có muốn thử không?”

Lạc Thư Văn buột miệng nói ra câu đó, bản thân anh cũng không hiểu tại sao. Anh chỉ nhớ rằng trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình của một dì nào đó bên đảo Ngọc, mỗi khi nam chính nói với nữ chính câu này, quan hệ của họ sẽ tiến triển thêm một bước.

Lạc Thư Văn không hiểu, nhưng Vệ Thiêm Hỉ thì hiểu!

Là người trưởng thành trong thời đại bùng nổ thông tin, Vệ Thiêm Hỉ tuy không thích những lời bông đùa nhạy cảm, nhưng khả năng nhận biết thì cô thừa sức. Vừa nghe câu đó, cô không ngần ngại đáp lại anh bằng một cái lườm sắc lẹm rồi thản nhiên xoay người, gót giày cao gót gõ đều từng bước rời đi:

“Lạc Thư Văn, thời hạn từ ba năm rút xuống còn hai năm. Nếu những gì anh hứa mà không hoàn thành trong hai năm, cũng coi như anh thua.”

Bình Luận (0)
Comment