Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 506

Với tầm ảnh hưởng hiện tại của Vệ Đông Chinh ở trong nước, rất ít hiệu trưởng có thể sánh bằng anh ấy.

Ngoài các hiệu trưởng, danh sách khách mời của Vệ Đông Chinh còn bao gồm những học giả nổi tiếng trong nhiều lĩnh vực nghiên cứu. Phần lớn họ đều đang hợp tác dự án với Tân Thời Đại, trông chờ vào kinh phí nghiên cứu mà tập đoàn cung cấp.

Bà cụ Vệ đeo cặp kính lão, vừa xem danh sách vừa cảm thán với hai anh em Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua:

“Mẹ các cháu và Đông Chinh đúng là có tài. Lúc trước, bà cứ nghĩ Tân Thời Đại cùng lắm chỉ phát triển được đến mức như các trung tâm bách hóa lớn thôi. Không ngờ mười mấy năm trôi qua, mẹ các cháu và Đông Chinh đã đưa công việc kinh doanh ra tận nước ngoài. Người ta cứ nói mẹ các cháu và Đông Chinh là thương nhân, là cái đuôi của chủ nghĩa tư bản. Nhưng các cháu thử nghĩ xem, nếu không nhờ mẹ các cháu và Đông Chinh tài trợ kinh phí nghiên cứu, thì bao nhiêu dự án khoa học ở nước mình đã phải bỏ dở vì không có tiền rồi?”

“Đông Qua, Tây Qua, các cháu không muốn làm kinh doanh, mẹ các cháu không ép buộc được, bà tất nhiên cũng không bắt ép. Nhưng bà có một câu muốn dặn dò, các cháu nhất định phải ghi nhớ.”

Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua hỏi:

May

“Bà, là câu gì ạ?”

“Dù sau này làm công việc gì, ở vị trí nào, các cháu cũng phải làm người và làm việc một cách đường hoàng. Phải trở thành những người có ích cho nhân dân, cho xã hội, cho đất nước.”

Bà cụ Vệ thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ, quay sang nhìn hai cháu ngoại mình:

“Nhớ chưa?”

Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua nghe xong, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý và gật đầu.

Nhà họ Vệ không có nhiều họ hàng, nhưng lại có không ít bạn bè. Trái lại, nhà Mã Lệ thì hoàn toàn ngược lại, họ hàng đông đúc nhưng bạn bè chẳng được bao nhiêu.

Khi cha của Mã Lệ ngã bệnh, ông ấy đã chạy vạy khắp nơi vay mượn từ họ hàng. Dù chẳng ai trong số họ giàu có gì, đa số vẫn cố gắng cho ông ấy vay chút ít để chữa bệnh. Giờ đây, nghe tin Mã Lệ sắp gả vào nhà giàu, căn bệnh mà bác sĩ từng tuyên bố vô phương cứu chữa của cha cô ấy bỗng nhiên có dấu hiệu chuyển biến tốt. Họ hàng nhà Mã lập tức nhao nhao: “Đúng là mèo mù vớ cá rán! Sao cơ hội trời cho này lại rơi đúng vào đầu nó?”

Dẫu vậy, cũng phải công nhận rằng nhà họ Mã đã khổ tận cam lai.

Phần lớn họ hàng đều thật lòng mong Mã Lệ có được cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng bạn bè, đồng nghiệp hay bạn học của cô ấy thì không nghĩ vậy.

Chẳng hạn, hai người bạn học cũ thời cấp ba của Mã Lệ đã bàn tán xôn xao qua điện thoại:

“Cái gì cơ? Mã Lệ sắp lấy Vệ Đông Chinh à? Mai Tử, cậu nói rõ đi, có phải là Vệ Đông Chinh mà tớ đang nghĩ đến không?”

“Chính là Vệ Đông Chinh đó! Giàu khủng khiếp, lại còn đẹp trai phát hờn nữa!”

“Nhưng Mã Lệ có đẹp đẽ gì cho cam đâu. Vệ Đông Chinh sao lại để mắt tới cô ấy chứ?”

“Ai mà biết được! Tớ nghe đồn là lần Vệ Đông Chinh đến bộ Thương mại làm việc, Mã Lệ đã giở mánh khóe để quyến rũ anh ta. Chứ một người giàu sụ, tài sản đến hàng trăm tỷ như Vệ Đông Chinh, sao lại tự dưng chú ý đến cô ta được?”

Hai người nói đủ thứ chuyện đầy chua chát, rồi cuối cùng đều im lặng cúp máy. Nghĩ đến người yêu hiện tại hoặc chồng của mình, cả hai bỗng muốn lập tức chia tay cho xong.

Ở bộ Thương mại, khi các nhân viên nhận được thiệp cưới từ Mã Lệ, ai nấy đều ngẩn người: “Vệ Đông Chinh bị mù hay sao?”

“Chơi bời với Mã Lệ một chút thì được, nhưng cưới cô ấy về làm vợ? Không thể nào!”

“Mã Lệ đúng là tốt tính, ngoại hình cũng được gọi là ưa nhìn, nhưng chỉ dừng ở mức ‘ưa nhìn’ thôi, làm gì đến mức xuất sắc! Vậy mà Vệ Đông Chinh lại chọn cô ấy?”

Có người cảm thấy như mình đang rơi vào biển chua chát, mấy ngày liền không làm nổi việc. Nhưng cũng có những kẻ nhanh nhạy, lập tức nhận ra Mã Lệ sắp cá chép hóa rồng, nên vội vàng tìm cách nịnh nọt lấy lòng.

Bình Luận (0)
Comment