Có Người Giảm Béo Hộ Rồi

Chương 1

Khi tia nắng ban mai đầu tiên chen qua khe hở rơi vào phòng ngủ, Đường Tảo Tảo vẫn đang nằm ngửa chỏng vó khò khò ngủ trên giường.

Đồng hồ báo thức bên cạnh đột ngột réo lên, não bộ cậu còn đang ở trạng thái mơ mơ màng màng, vươn tay mò nửa ngày không thấy đồng hồ báo thức ở đâu, uể oải ngồi dậy.

“???”

Đường Tảo Tảo tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ, cố gắng mở to hai mắt dính chặt, thấy vẫn còn mơ hồ liền theo bản năng tự véo một cái vào bắp đùi mình. Cảm giác không quen lắm, sao lại săn chắc thế nhỉ?

Cậu cúi đầu nhìn.

“???”

Cái chân thon dài đầy tính thẩm mỹ này là của ai, dù sao của ai cũng không phải của cậu, bắp đùi cậu nần nẫn toàn là thịt thôi.

Đường Tảo Tảo bị dọa đến tỉnh ngủ, vội vội vàng vàng bò ra khỏi giường, lại phát hiện ra phòng ngủ không phải phòng cậu, giường cũng không.

Cậu đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm khuôn mặt khôi ngô tuấn tú và cái mớ cơ bắp được mệnh danh là “thân hình hoàn hảo” kia, hoảng sợ đến rụt cả lưỡi.

Thường Hựu Châu?

Cậu biết chủ nhân thân thể này. Cậu ta học cùng khóa cậu, lớp 11/27, là người nổi tiếng trong trường không ai không biết, có điều bản thân cậu ta lại vô cùng khiêm tốn, khi vừa nhập học lớp mười đã được nữ sinh toàn trường nhất trí phong làm hotboy.

Đường Tảo Tảo xoa xoa gương mặt đẹp trai cool ngầu của Thường Hựu Châu, cúi đầu nhìn cơ bụng thẳng hàng ngay lối, đường nhân ngư xinh đẹp cong cong từ thắt lưng hẹp mất hút trong quần lót, hai chân thẳng tắp thon dài, bắp thịt nhẵn nhụi phía trên…

Cậu nghe thấy cổ họng mình nuốt “ực” một cái, vóc dáng này quá chuẩn rồi! Lại nghĩ đến cái thân ú nu núc ních thịt của bản thân, hoa khôi lớp chướng mắt cậu cũng phải.

Còn nhớ tới tối qua khi tan học cậu chạy đến tỏ tình với hoa khôi lớp, bị người ta chê béo, chịu nỗi nhục bị từ chối, còn nghe hoa khôi nói cô ấy chỉ thích người như Thường Hựu Châu. Hiện tại cậu đã hiểu ra chân lý đó rồi, nếu là con gái cậu cũng thích kiểu như Thường Hựu Châu.

Đẹp trai dáng chuẩn lại học giỏi, thử hỏi ai không thích?

Chuông điện thoại trong phòng vang lên, Đường Tảo Tảo giật mình bừng tỉnh vội chạy đi tìm nơi phát ra âm thanh. Cậu nhìn dãy số không lưu tên hiển thị trên màn hình, cảm thấy hình như hơi quen mắt.

“A lô?” Thật không ngờ giọng của hotboy cũng dễ nghe như vậy.

Bên kia không nói gì, Đường Tảo Tảo lại thử thăm dò “a lô” thêm một tiếng.

Im lặng mấy giây, đầu dây bên kia rốt cuộc cất lời: “Cậu ở nhà chờ tôi, tôi sẽ đến ngay.”

Đường Tảo Tảo sợ đến suýt chút quăng luôn di động, kia rõ ràng là giọng của cậu mà. Chẳng trách vừa rồi lại thấy quen mắt, cái số điện thoại đó chẳng phải chính là số cậu sao?



Lúc này Đường Tảo Tảo đang ngồi trong phòng khách, đôi mắt hoảng loạn đảo khắp nơi, chỉ tuyệt không dừng trên người ngồi trước mặt.

Đáng sợ quá rồi, bất kể là ai cũng khó mà tiếp thu được chuyện hoán đổi thân thể với người khác, hơn nữa lại phải mặt đối mặt cùng chính thân thể vốn thuộc về mình.

Thường Hựu Châu vẻ mặt thờ ơ, hai mắt chiếu thẳng vào Đường Tảo Tảo: “Trong tủ có quần áo, cậu tìm một bộ mặc vào trước đã.”

“A?” Đường Tảo Tảo cúi đầu nhìn qua. Thường Hựu Châu lúc đi ngủ cởi hết chỉ chừa quần lót, vừa rồi cậu lại cứ ngơ ngơ ngác ngác đến quên cả mặc đồ, lúc này nghe anh nói vậy cậu mới nhớ ra mình vẫn luôn mang mỗi cái “khố” mà ngồi ở phòng khách.

Mặt Đường Tảo Tảo “ầm” cái đỏ bừng bừng, nhảy dựng lên như thỏ con, vội vàng chạy về phòng ngủ.

Thường Hựu Châu trơ mắt nhìn người kia dùng thân thể của chính mình làm mấy động tác đần đần, mí mắt giật giật vài cái, sau đó lại thấy cậu ta hấp tấp chạy quá nhanh, hết va phải tường lại vào nhầm phòng ngủ, gân xanh trên trán thình thịch nảy lên.

Sáng sớm vừa thức dậy đã phát hiện mình đột nhiên rơi vào một cơ thể xa lạ khiến anh có chút sửng sốt, đến khi thấy cái thân này mềm mềm toàn là thịt, phòng ngủ bừa bãi lộn xộn, thực phẩm đóng gói vứt khắp nơi thì anh càng nóng ruột hơn.

Đường Tảo Tảo thay quần áo xong, vừa xoay người lại liền bị bản mặt tròn vo phúng phính thình lình xuất hiện của chính mình dọa hết hồn, cậu còn chưa biết hóa ra mình đã ăn đến béo như vậy rồi đấy?

Đường Tảo Tảo ngây ra nhìn Thường Hựu Châu lọt trong cái mặt tròn xoe của bản thân, mãi tới khi anh lạnh lùng hỏi có chuyện gì xảy ra, cậu mới giật mình nhận thức được vấn đề hai người gặp phải quá ảo!

“Tôi… tôi cũng không biết.” Đường Tảo Tảo căng thẳng đáp.

“Ừm.”

Thường Hựu Châu hỏi han cẩn thận tình hình của Đường Tảo Tảo, khi biết cậu học cùng trường cùng khối với mình mới thở phào một hơi, nếu cậu ở quá xa sẽ không dễ khống chế.

Thường Hựu Châu tiếp tục hỏi: “Cậu sống một mình hả?”

Đường Tảo Tảo gật đầu. Bố mẹ cậu đều ở nước ngoài, cậu vẫn luôn ở một mình, mà nhắc tới chuyện này thì cũng phải thanh minh một câu, cậu béo phì thế này lại còn ngày ngày ăn thực phẩm rác* chẳng phải vì không ai nấu cơm cho mà ăn đó sao.

Thường Hựu Châu nghe xong gật đầu, vô cảm nói: “Bố mẹ tôi cũng ở nước ngoài.”

Như vậy quá tốt, bố mẹ hai nhà đều ở nước ngoài, dù hiện tại họ chưa thể về lại thân thể của mình thì tạm thời cũng sẽ không nảy sinh vấn đề gì lớn.

Đường Tảo Tảo nhìn gương mặt phì nhiêu của chính mình ngày nào cũng cười ha ha quen rồi, giờ bỗng thấy biểu cảm đóng băng thực sự quá hung dữ, trông mà khó chịu, quyết đoán không nhìn nữa.

Hôm nay là thứ bảy, vừa khéo không cần đến trường, Thường Hựu Châu liền bắt đầu hỏi thăm Đường Tảo Tảo y như tìm hiểu đối tượng xem mặt, đào lý lịch của cậu kỹ lưỡng không sót gì.

“Nếu hiện giờ không biết nguyên nhân bị hoán đổi thân thể, vậy để tránh xảy ra phiền phức thì chúng ta tạm ở cùng nhau.”

“Phụt…” Đường Tảo Tảo đã sớm đói đến da ngực dính vào da lưng, trong phòng lại không có đồ ăn, cậu chỉ đành uống nước lót dạ, nào ngờ ngụm nước chưa kịp trôi qua cổ họng đã nghe được lời này của Thường Hựu Châu, lập tức phun ngược hết ra ngoài.

Thường Hựu Châu cầm khăn giấy bên cạnh ném qua. Anh chưa từng nghĩ lại có ngày phải đứng bên tự nhìn mặt mình như vậy, tức giận hỏi: “Làm sao? Cậu có ý kiến gì?”

“Không có, không có, nghe cậu hết.”

“Ừm.”

Đường Tảo Tảo đói cồn cào không ngừng giương mắt trộm liếc Thường Hựu Châu. Người đối diện thật sự chịu không nổi cảnh cậu đội cái mặt mình làm ra vẻ lấm la lấm lét: “Cậu muốn nói gì thì nói đi.”

Đường Tảo Tảo đàng hoàng nói: “Tôi đói rồi.”

Thường Hựu Châu hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi vào bếp.

Anh vừa đi, Đường Tảo Tảo lập tức thấy áp lực không khí giảm hẳn xuống, thuận tiện nằm nhoài luôn ra ghế salon, vươn tay xoa xoa cơ bụng, cảm giác còn chẳng dễ chịu bằng cái bụng thịt mềm mềm của mình… Đói quá trời, thật sự đói quá, sắp chết rồi, cậu sắp chết đói rồi!

Thường Hựu Châu làm xong bữa sáng đi ra, chỉ thấy Đường Tảo Tảo đang nhắm mắt nằm uốn éo trên salon, một cái đùi vắt lên lưng ghế, tay xoa xoa lưng, thở ngắn thở dài cứ như sắp tàn đời.

“…”

Không đợi anh kịp mở miệng, Đường Tảo Tảo bỗng rút phắt chân về ngồi bật dậy, hai mắt mở tròn xoe, vẻ mặt khao khát hỏi: “Thơm quá? Là mùi cơm sao?”

“…” Anh chưa từng biết hóa ra cơ mặt của mình cũng có thể biểu lộ nhiều cảm xúc phong phú như vậy.

Thường Hựu Châu không thích ăn ngoài, anh chê cơm hàng quá nhiều dầu mỡ, bởi vậy mỗi khi ở nhà đều tự nấu cơm ăn. Đường Tảo Tảo nhìn bánh trứng gà chiên vàng ruộm, không tự chủ được nuốt nước miếng “ực” một cái, lại liếc sang bát cháo Thường Hựu Châu đã hẹn giờ nấu sẵn từ tối hôm trước, nhuyễn mịn ngon lành.

Thường Hựu Châu lúc này chẳng có chút thèm ăn nào, chỉ chậm rãi uống vài hớp cháo. Đường Tảo Tảo trái lại cứ như đã tám trăm năm chưa được ăn cơm, sung sướng vùi đầu ăn tối tăm mặt mũi.

Tổng cộng có năm chiếc bánh trứng gà, Đường Tảo Tảo không khách khí ăn luôn bốn chiếc, uống thêm hai bát cháo, lúc này mới mãn nguyện liếm liếm ngón tay bóng nhẫy, hai mắt lấp lánh hỏi: “Từ giờ sáng nào cũng được ăn sáng thế này sao?”

Thường Hựu Châu nhíu mày nói: “Đi rửa tay.”

Đường Tảo Tảo “A” một tiếng, ngoan ngoãn nhanh nhẹn đứng dậy đi rửa tay. Thường Hựu Châu ăn cũng chẳng thấy ngon nữa, lẳng lặng thu dọn bát đũa.

Đường Tảo Tảo vừa đi ra liền thấy Thường Hựu Châu mặt lạnh đứng trước cửa: “Làm… Làm gì thế?”

“Ba điều quy ước, điều đầu tiên, ra ngoài phải chú ý hành động cử chỉ…”

“Được, được, tôi biết rồi.” Tay nghề nấu nướng của Thường Hựu Châu rất tuyệt, vì một tương lai có đồ ăn cao cấp hảo hạng, cậu vô cùng chân chó gật đầu.

“Chú ý hành động cử chỉ, ngoài ra không được dùng mặt tôi làm biểu cảm nịnh hót như vậy.”

Đường Tảo Tảo: “…”

Được rồi, anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng.

Tuy Thường Hựu Châu ở một mình nhưng căn nhà của anh rất lớn, ba phòng ngủ một phòng học, vô cùng rộng rãi. Ngoại trừ lúc nấu cơm trưa có ra ngoài một lần, toàn bộ thời gian còn lại anh đều làm ổ trong phòng học. Đường Tảo Tảo không cần đối mặt với anh, hơn nữa cả ngày ăn uống no đủ khiến cậu rất hài lòng, năng lực thích ứng của cậu vốn rất mạnh, đã sớm tự nhiên như ở nhà nằm ườn chơi game trên ghế salon.

Thường Hựu Châu có mang điện thoại di động của cậu qua, ai lại cầm máy người nấy. Đường Tảo Tảo là kiểu người không tim không phổi, bị tráo đổi thân thể với người khác cũng chẳng hề hấn gì, ngược lại cậu còn cảm thấy rất vui, chưa có chủ nhật nào cậu được ăn đến “phê” như vậy.

Đường Tảo Tảo vừa chơi game vừa bớt chút thời giờ tưởng tượng vẩn vơ, Thường Hựu Châu quả không hổ là nam thần trong mắt nữ sinh toàn trường, nấu cơm quá ngon, nếu không lạnh lùng thờ ơ sẽ càng hoàn hảo hơn nữa.

Chơi game suốt một buổi chiều, cơm tối lại ăn no căng bụng, Đường Tảo Tảo cảm thấy thời kỳ hạnh phúc của mình đã đến, cuộc sống này đúng là thiên đường cậu tha thiết ước mơ.

Thấy người kia ăn xong lại lười nhác lăn ra salon, Thường Hựu Châu lành lạnh nói: “Đứng lên.”

Đường Tảo Tảo sau khi ăn no uống say thì phản ứng chậm chạp hẳn, cũng không sợ anh như trước nữa, lầm bầm hỏi: “Để làm gì?”

Thường Hựu Châu quay mặt đi: “Ăn xong lại nằm không tốt cho cơ thể.”

Đường Tảo Tảo đành ngoan ngoãn đứng lên. Chịu thôi, đã chiếm thân thể của người ta rồi thì cũng phải giữ gìn, không thể phá hỏng được.

Nhớ lại những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, cậu bỗng nhận ra Thường Hựu Châu ăn quá ít, lượng cơm như vậy còn chẳng đủ mình nhét kẽ răng, lập tức thở phì phò nói: “Cậu ăn ít thế cũng không tốt cho cơ thể của tôi.”

Thường Hựu Châu nghe cậu nói vậy, hỏi ngược: “Không tốt thế nào?”

Đường Tảo Tảo cứng họng.



*Thực phẩm rác: Đồ ăn nhanh nhiều calo mà ít dinh dưỡng ế.
Bình Luận (0)
Comment