Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 21

Tôn Tâm Nghiên trong cơn tức giận rống:”Hà Tân!”

“Chị ơi… là em ạ.” Đầu bên kia truyền đến giọng khàn khàn của trẻ con.

“…”

“Em là Bành Kỳ, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở MacDonald.” Tiểu Bành Kỳ cầm di động của Hà Tân, ngước mắt lên, người bên cạnh ra hiệu cậu bé cứ tiếp tục.

Bành Kỳ nói:”Chị ơi, em có việc nhờ chị giúp…”

Tôn Tâm Nghiên kiên nhẫn nghe cậu bé nói hết, còn chưa kịp đáp lại, đầu bên kia đã đổi giọng, có người đã lấy điện thoại.

“Xuống dưới đi, đợi ở dưới nhà cậu.”

Tôn Tâm Nghiên sửng sốt:”Sao tự nhiên hai người lại chạy tới nhà tôi?”

“Không phải có việc nhờ cậu sao, nhanh lên nhanh lên, sắp chết nắng rồi.”

Không tình nguyện mặc quần áo đàng hoàng, buộc lại tóc, Tôn Tâm Nghiên xuống lầu mới chợt nhận ra, đây rõ ràng là một cái bẫy liên hoàn.

Nhà Tôn Tâm Nghiên nằm ở bên trái của lối vào tiểu khu, vì thế cô vừa mới ra khỏi cửa đã thấy cách đó không xa, hai anh em một cao một thấp. Hà Tân dẫn Tiểu Bành Kỳ đứng dưới tán cây nhỏ, vừa liếc mắt đã thấy cô.

“Sao lại chậm… như rùa thế…” Hà Tân và Bành Kỳ mỗi người uống một lọ Yakult (*), dưới gốc cây ánh sáng mặt trời bị phân tán thành những đốm nhỏ.

(*) là một loại sữa uống lên men.

“Cậu rảnh rỗi vừa chứ, bình luận linh tinh dưới album ảnh của tôi.”

“Chào chị.”

Tôn Tâm Nghiên cúi đầu, thấy một cậu bé với đôi mắt mở to, đành đè xuống lửa giận:”Chào em.”

Cánh tay nhỏ đầy thịt đưa cho cô một lọ Yakult:”Anh em mua cho chị.”

Tôn Tâm Nghiên liếc mắt nhìn Hà Tân, dừng một giây, sau đó nhận lấy:”Cám ơn.”

Hà Tân:”Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, phơi nắng sắp chết rồi.”

Tôn Tâm Nghiên cũng không muốn dây dưa với bọn họ ở ngoài cửa nhà mình, vì thế ba người đi ra ngoài, mỗi người hút một lọ Yakult.

Ở một quán cà phê gần nhà, Tôn Tâm Nghiên nhìn vào bài thi toán của Tiểu Bành Kỳ, lại nhìn hai anh em đối diện, vừa tức vừa buồn cười.

Thật đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa. Cô lần đầu tiên nhìn thấy bài thi cấp tiểu học được 40 điểm.

Hà Tân:”Cậu giả mạo chữ ký của mẹ nó đi.”

Tiểu Bành Kỳ cố ý mang theo vài quyển sách đến, trong đó có một tờ có chữ ký của mẹ.

Tôn Tâm Nghiên:”Sao cậu không dạy nó học hành tử tế từ bé đi?”

Hà Tân:”Liên quan gì tới tôi.”

“Không liên quan đến cậu, cậu còn giúp nó giả mạo chữ ký người lớn làm gì? Nó mới học lớp 2, điểm đã thấp như vậy.”

“Nếu không phải nó khóc lóc cầu xin tôi, tôi rảnh đâu mà quản chứ.” Hà Tân nhìn Tôn Tâm Nghiên, không kiên nhẫn:”Hừ, tùy cậu, cậu thích thì giúp, không giúp thì thôi, chẳng dính dáng gì đến tôi cả.”

Tôn Tâm Nghiên nói:”Thái độ gì vậy, thành tích của cậu cũng kém như vậy, còn dạy hư trẻ nhỏ.”

Hà Tân:”Aiz aiz aiz, đã nói cái gì đâu…”

“Chị, lần sau em nhất định sẽ cố gắng…” Tiểu Bành Kỳ xem xét tình hình, thanh âm ngoan ngoãn phá vỡ cục diện bế tắc.

Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu nhóc, nghiêm túc nói:”Được rồi, chị giúp em một lần, lần sau không được thi điểm thấp như vậy, biết chưa? Môn toán ở tiểu học rất dễ, nghiêm túc nghe giảng nhất định sẽ thi tốt.”

“Em biết rồi, lần sau nhất định sẽ cố gắng.” Cái đầu tròn gật gật.

Mở nắp bút, Tôn Tâm Nghiên nhìn chữ ký trong vở bài tập, cũng chẳng buồn thử, cầm bút ngoáy ngoáy hai cái, ở cột bên phải của bài thi xuất hiện dòng chữ rồng bay phượng múa.

Hà Tân liếc mắt nhìn, quả thật giống hệt.

Lúc đưa Tôn Tâm Nghiên về nhà, Hà Tân hỏi:”Sáng ngày mai tôi đi câu cá với bọn Ngạn Kỳ, cậu có muốn đi chơi cùng không?”

“Không đi.” Tôn Tâm Nghiên:”Đã nói rồi mà, ngày mai tôi phải đi học thêm.”

“Cậu học lúc mấy giờ?”

“3 giờ chiều.”

“Không liên quan mà, buổi chiều cậu mới học.”

“Các cậu cứ chơi đi, buổi sáng tôi muốn nghỉ ngơi.”

Đến cửa tiểu khu, Tôn Tâm Nghiên nói:”Được rồi đừng tiễn nữa, các cậu về đi…” Bỗng nghĩ đến gì đó:”Đúng rồi, cậu đừng có bình loạn ở trang cá nhân của tôi.”

Hà Tân bỗng bật cười.

“Dưới ảnh của cậu không phải có mình tôi bình luận, người khác có thể bình, sao tôi lại không thể?” Khóe miệng khóe mắt cậu đều là nét cười nhàn nhạt, ngang nhiên hỏi vặn lại Tôn Tâm Nghiên.

Tôn Tâm Nghiên biết, đây lại là một cái bẫy của cậu.

Vì sao cậu không thể? Bởi vì cậu không giống bọn họ, nên cô giấu đầu lòi đuôi.

Nhưng rất nhiều chuyện, rất nhiều vật, cô vẫn không xác định rõ được.

Hà Tân thấy cô bối rối, thì không đùa cô nữa:”Được, về sau không bình luận nữa, đi đây.”

Ấn đầu Bành Kỳ, Bành Kỳ nhạy cảm tiếp lời:”Hẹn gặp lại chị.”

Tôn Tâm Nghiên vẫy tay với cậu nhóc:”Hẹn gặp lại.”

Dưới ánh mặt trời cuối mùa xuân, hai chàng trai, một lớn một nhỏ, vui vẻ đi xa.

Buổi sáng ngày hôm sau, ở trang cá nhân Tôn Tâm Nghiên nhận được một lời đề nghị kết bạn mới, là Trần Ngạn Kỳ. Sau khi cô chấp nhận, một lát thì Trần Ngạn Kỳ gửi cho cô tin nhắn: Gọi cậu đi câu cá cậu không đi.

Tôn Tâm Nghiên: Các cậu thật sự đi câu cá?

Trần Ngạn Kỳ: Vào album ảnh của tôi mà xem.

Tôn Tâm Nghiên mở album của cậu ta ra xem, quả thật vừa tải lên một đống ảnh. Một đám con trai con gái, trong số họ, có một cô gái đội mũ lưỡi trai, cầm cần câu cá, mặt nhăn tít lại vì cháy nắng.

Nhìn gần mới phát hiện là Lý Địch, Tôn Tâm Nghiên không nhịn được, ‘phụt’ cười ra tiếng.

Trần Ngạn Kỳ lại gửi tin nhắn tới: Cậu cũng không chịu đi cùng bạn học Lý Địch.

Tối hôm qua, Lý Địch gọi điện cho cô, bảo Trần Ngạn Kỳ rủ đi câu cá, cô có đi hay không. Tôn Tâm Nghiên không đồng ý, không ngờ cô ấy lại đi thật.

Tôn Tâm Nghiên xem tất cả các ảnh một lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hà Tân đâu.

Tôn Tâm Nghiên hỏi: Cậu ta không đi?

Trần Ngạn Kỳ đáp: Cậu ta nào?

Tôn Tâm Nghiên không trả lời, Trần Ngạn Kỳ lại gửi tin nhắn đến: Cậu không đến làm sao cậu ta đi được.

2 rưỡi chiều, Tôn Tâm Nghiên sửa soạn lại cặp sách chuẩn bị đi học, mới đạp xe ra tiểu khu, bỗng sửng sốt.

Người nào đó, buổi sáng không đi câu cá, mặc áo thun đen quần jean, đang đứng dưới gốc cây đưa cô về lần trước. Bên cạnh cậu là chiếc xe đạp leo núi màu xanh dương, một tay cậu đút túi quần, một tay cầm bình nước khoáng, nhìn cô lại gần, ngửa đầu uống nước.

“Sao cậu lại ở đây?” Tôn Tâm Nghiên dừng lại bên cạnh cậu.

“Cậu nói xem?” Hà Tân đưa lọ sữa chua cho cô, nhìn đồng hồ:”Buổi chiều không có việc gì làm, nên đưa cậu đi học. Không phải 3 giờ là vào lớp rồi sao, giờ này mới đi ra.”

Tôn Tâm Nghiên không nhận sữa chua, cậu trực tiếp mở nắp giỏ xe của cô, ném vào bên trong.

Tôn Tâm Nghiên hơi ngượng:”Tôi học của tôi, cần gì cậu phải đưa đón. Cậu mau về đi.”

“Chúng ta cùng đi, đạp nhanh lên, muộn học đừng trách tôi.” Hà Tân sải bước lên xe.

Buổi chiều ấm áp, đường phố nhộn nhịp, thiếu niên trẻ con thâm tình, thiếu nữ ngây thơ nhạy cảm.

“Sao buổi sáng cậu không đi câu cá?”

“Làm sao cậu biết?”

“Trần Ngạn Kỳ nói.”

“Nói với cậu khi nào?”

“Buổi trưa, cậu ấy vừa kết bạn với tôi.”

“Hủy kết bạn với cậu ta đi.”

Tôn Tâm Nghiên lạnh lùng nhìn cậu.

“Có nghe hay không?” Cậu nói.

“Vì sao phải nghe cậu.”

Hà Tân nói:”Ngược lại là tôi, nếu bây giờ cậu kêu tôi hủy ai, tôi lập tức hủy, tin không?”

Tôn Tâm Nghiên không nói chuyện.

Hai tay giữ lấy đầu xe, cô để mặc cho cơn gió thổi bay tóc rối, hây hẩy làn áo, cũng nhẹ nhàng lắc lư trái tim của cô.

Dĩ nhiên cô không muốn kêu cậu hủy kết bạn với bất cứ ai. Chỉ là cô đối với một bóng hình, còn tồn tại một chút nghi ngờ.

Cô cảm thấy hẳn là cậu đã biết, nhưng lâu như vậy, cậu lại im bặt không đề cập tới.

Lớp học là gara trong nhà giáo viên, Tôn Tâm Nghiên đi vào tiểu khu thì xuống xe, Hà Tân đẩy xe định vào trong cùng cô.

Đầu nóng lên, Tôn Tâm Nghiên đột nhiên hỏi:”Trước đây cậu từng có bạn gái phải không?”

Giọng cô hỏi rất tự nhiên, nhưng lời vừa dứt miệng đã cảm thấy hối hận.

“Ai nói với cậu.” Hà Tân uể oải đáp:”Tình yêu đầu của tôi vẫn còn nguyên đó.”

Bánh xe đạp đè lên hòn đá trên mặt đất, một tiếng động thô ráp vang lên.

Ngực khẽ phập phồng, Tôn Tâm Nghiên nghe thấy tiếng cậu hỏi:”Còn cậu, trước kia đã quen ai chưa?”

Tôn Tâm Nghiên biết, mặt cô nhất định rất đỏ.

Cô lắc đầu.

Hà Tân ‘ừ’ một tiếng, một tay đẩy xe, một tay bỗng chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô:”Đã biết.”

Rất nhẹ, nhưng cả người Tôn Tâm Nghiên lại giống như bị điện giật, trong chớp mắt vừa tê rần lại cứng ngắc.

“Tôn Tâm Nghiên!”

Một cô bạn cùng lớp của cô thấy Tôn Tâm Nghiên, gọi cô một tiếng. Cô nàng nhìn cô, lại nhìn sang Hà Tân.

Hà Tân chào tạm biết Tôn Tâm Nghiên, đạp xe rời đi.

Nữ sinh đợi Tôn Tâm Nghiên khóa xe ở dưới lầu, hỏi:”Vừa rồi là bạn trai cậu à? Đẹp trai ghê.”

“Không phải, là bạn cùng lớp của tớ.”

Nữ sinh cười đến đen tối:”Đừng lừa tớ, chắc chắn là đối tượng của cậu, thật sự rất tuấn tú.”

Mặt Tôn Tâm Nghiên nóng hừng hực, cũng không phí công giải thích, cùng cô ấy đi vào gara.

Trong hai năm qua, bộ giáo dục rà soát rất nghiêm việc dạy thêm học thêm, nhưng thị trường có nhu cầu, có quản nghiêm cũng vô dụng. Chẳng qua là các giáo viên không dám trắng trợn dạy thêm công khai, lớp học được tổ chức ở những nơi kín đáo, và chỉ nhận những người quen.

Thầy dạy toán này là bạn của bố Tôn, trước là giáo viên của Giang Cao, nhưng bị lưu chuyển đến phòng giảng dạy và nghiên cứu của bộ giáo dục, công việc chính là ra đề thi cho học sinh, uy tín trong ngành rất cao.

Lớp học là gara nhà thầy, một tầng hầm, hai cái bàn lớn, mười mấy cái ghế nhựa, tấm bảng đen treo trên tường. Tầng hầm không có cửa sổ, vậy nên trần nhà gắn hẳn bốn cái đèn huỳnh quang.

Các cô đi vào, bên trong đã có người. Cất cặp, vừa ngồi xuống, cô đã phát hiện ra có mấy gương mặt mới, trong đó có một gương mặt khá quen thuộc.

Nam sinh ngồi đối diện cô, tóc rất ngắn, mặc chiếc sơ mi trắng, đang cúi đầu đọc sách. Hình như cảm giác được có người đang nhìn mình, cậu ta ngẩng đầu lên, tầm mắt giao nhau với Tôn Tâm Nghiên, thân thiện cong khóe miệng.

Học tập ở Giang Cao, rất ít người không quen biết cậu ta.

Tôn Tâm Nghiên không thể tưởng tượng nổi, học bá Hàn Đông, người mà thành tích luôn xếp trong top 5 toàn trường, lại học thêm cùng chỗ với cô vào cuối tuần.

Top 5 toàn trường, khiến người ta chỉ biết ngước nhìn lên đỉnh núi.

Qủa nhiên, trước khi vào học, thầy đã giới thiệu cậu ta, thầy nói đùa:”Hôm nay có ai phát hiện ra lớp ta có thêm một soái ca nữa không?”

Các học sinh đều nhìn về phía Hàn Đông.

Trong lớp còn có ba, bốn người nữa học ở Giang Cao, thầy tự hào mà nói:”Nhìn xem, Giang Cao chúng ta toàn soái ca mỹ nữ.”

Mọi người đều cười.

Điều chỉnh xong không khí, thầy quay về nói chuyện chính:”Được rồi, lớp 10 nháy mắt sẽ trôi qua, các em từ từ sẽ nhận ra, không chỉ lớp 10, mà lớp 11, lớp 12 sẽ càng nhanh hơn, những ngày cay đắng khổ cực sẽ mau chóng kết thúc. Tương lai ngọt ngào hay không còn phụ thuộc vào hiện tại các em nỗ lực hay không nỗ lực. Bài giảng của thầy từ nay sẽ sâu hơn, cố gắng kéo dài thời gian các buổi, các em có chỗ nào không hiểu phải hỏi ngay, hỏi thầy hỏi bạn đều được. Không được tụt lại phía sau, rõ chưa?”

Các học sinh đồng thanh đáp:”Rõ ạ.”

Lời mở đầu của thầy không phải là nói chơi, Tôn Tâm Nghiên phát hiện nội dung tiết học hôm nay khó hơn rất nhiều, quan trọng là, mấy cậu nam sinh giống như đặc biệt thông minh, chỉ cần giảng vài câu là đã hiểu, thấy đại đa số mọi người đều hiểu, thầy không giảng kỹ nữa.

Gần hết tiết học, có rất nhiều chỗ Tôn Tâm Nghiên không hiểu, chỉ đành nhanh chóng chép hết bảng. Tan học, học sinh tốp năm tốp ba rời khỏi lớp, thầy gọi cô ở lại.

“Tâm Nghiên, Lý Gia các em chờ một chút.”

Hàn Đông và hai nam sinh khác cũng bị thầy gọi lại, không rời đi.

Thầy bình tĩnh xóa bảng, kéo ghế bên cạnh bàn ngồi xuống, phủi bụi ở tay, hỏi Tôn Tâm Nghiên:”Cường độ hôm nay thế nào, có tiếp thu nổi không?”

“Hơi khó.” Tôn Tâm Nghiên thành thật nói.

Thầy giáo cười hiền hòa:”Hơi khó là tốt rồi. Thi giữa kỳ lần trước của em không tốt, bố em nhờ thầy lên dây cót cho em.”

Lại nhìn mấy nam sinh bên cạnh, thầy giới thiệu đơn giản:”Thầy và bố bạn ấy là bạn học cũ, bố bạn ấy cũng là thầy dạy toán, tự mình không chịu dạy, lại quẳng con gái cho thầy.”

Mấy cậu nam sinh đều cười rộ.

Tôn Tâm Nghiên cũng ngượng ngùng cười.

Thầy giáo nói:”Mấy bạn ấy vừa tới, Tâm Nghiên, buổi sau em mang sách, đề thi kỳ trước thầy chữa đến, cho mấy bạn mượn chép vài hôm. Lý Gia, em cũng mang đi.”

Hai nữ sinh gật đầu:”Biết rồi ạ.”

Thầy lại nói với Tôn Tâm Nghiên:”Về sau bài nào không hiểu phải hỏi ngay, biết chưa, bây giờ không có thời gian, về nhà nghiền ngẫm kỹ, nếu vẫn không hiểu, buổi sáng mang đến hỏi thầy.”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

Ra khỏi cửa, Lý Gia đi cùng Tôn Tâm Nghiên ra ngoài lấy xe, vừa mới mở khóa xe, đã nhìn thấy giỏ xe cô:”Aiz, sao cậu lại để sữa chua trong đây, nóng chảy hết giờ.”

Tôn Tâm Nghiên:”Quên lấy ra.”

“Sướng thật đấy, còn có sữa chua uống, tớ thì sắp chết khát rồi.”

“Cậu muốn uống sao? Cho cậu.” Tôn Tâm Nghiên lấy ra.

“Không cần, không cần, tớ đi một lát là về nhà rồi.” Lý Gia không cùng đường với cô:”Tạm biệt, tuần sau gặp lại, tớ đi trước đây.”

Vì thế, Tôn Tâm Nghiên hút sữa chua, đẩy xe chậm rãi ra ngoài, đầu còn đang suy nghĩ đến một bài không hiểu. Điện thoại bỗng rung lên, cô dừng lại, nhận máy.

“Quay đầu lại nhìn.” Hà Tân nói trong điện thoại.

Cô xoay người, thiếu niên đi xe đạp đến gần.

“Sao cậu vẫn chưa đi?”

“Không có việc gì làm, đi dạo một vòng quanh đây.” Nhìn Tôn Tâm Nghiên sững sờ tại chỗ, cậu cúi đầu:”Đi thôi, đưa cậu về.”

Con người sau khi trưởng thành, thường sẽ đi ‘miệt mài theo đuổi’. Miệt mài theo đuổi cái gì gọi là thích, cái gì gọi là yêu, vì sao lại là cậu, vì sao lại là tôi, chỉ dám nghĩ chứ không làm. Đều quên đi thời điểm ban đầu, chúng ta đều dám làm mà không cần nghĩ.

Thích cậu, chính là muốn nhìn cậu nhiều thêm một cái.

Yêu cậu, chính là muốn ở bên cậu nhiều hơn một chút, dù chỉ là quãng thời gian đi cùng một con phố.

Bắt đầu từ chủ nhật hôm nay, các buổi chủ nhật sau đó, Hà Tân đều đúng giờ đứng chờ ở dưới nhà Tôn Tâm Nghiên, đưa đón cô đi học. Tôn Tâm Nghiên kháng nghị không thành công, cam chịu hành vi này của cậu. Có một lần cậu đến trễ, Tôn Tâm Nghiên còn đứng đợi cậu 2 phút.

Dù chỉ là 30 phút, nhưng 30 phút này là khoảng thời gian duy nhất họ ở cùng nhau trong tuần.

Sau đó, mùa hè vô thức trôi qua.
Bình Luận (0)
Comment