Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 43

Tôn Tâm Nghiên khó có dịp ra ngoài ăn cơm cùng bố Tôn.

Bố Tôn là một người ít thể hiện tình cảm trong đời sống, trong lời nói và cách làm việc đều có nề nếp, lúc ở cùng vợ và con gái cũng thường trầm mặc.

Nhìn bề ngoài, sẽ thấy Tôn Tâm Nghiên có vẻ thân thiết với mẹ Tôn hơn, nhưng thật ra cô cũng rất yêu bố. Từ nhỏ cô đã biết công việc của bố có nhiều vất vả, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, lẫn hai ngày nghỉ cuối tuần đều phải đi kèm học riêng bên ngoài, nhưng tiền ông kiếm được cũng không phải vô ích, đều là dành cho gia đình cả. Do vậy, so với rất nhiều gia đình công nhân viên chức khác, thì tình hình kinh tế nhà bọn họ cũng không tệ.

Không phải là gia đình đại phú đại quý gì cả, nhưng vấn đề ăn mặc thì Tôn Tâm Nghiên không hề kém hơn với bất kỳ ai, tất cả quần áo đều là đồ của hãng có tên tuổi trên thị trường, cô thích đồ của hãng “Winnie the Pooh”, một chiếc T-shirt cũng đã phải hai ba trăm. Mẹ Tôn chỉ cần cô mặc lên trông đẹp, thì lúc đi dạo phố sẽ cứ mua không hề chớp mắt. Hai năm vừa qua thịnh hành xe riêng, nhà bọn họ cũng thuộc nhóm mua xe sớm nhất.

Ở trong lòng Tôn Tâm Nghiên, bố là ngọn núi sâu lắng để cho mẹ con cô lặng lẽ tựa vào.

Đến bữa ăn, hai bố con cô tới nhà hàng thịt bò bít-tết, trong nhà hàng có không ít phụ huynh mang theo con cái đang dùng bữa. Có rất nhiều trẻ con đang chạy loạn lên ở khu nước trái cây.

Tôn Tâm Nghiên gọi thịt bò bít-tết, còn bố Tôn gọi một phần ăn đơn giản.

“Bố cũng không hiểu, thịt bò bít-tết có gì ngon đâu mà sao con lại thích ăn.” Bố Tôn nhìn bàn tay đang cầm dao dĩa con gái.

Tôn Tâm Nghiên: “Con thấy ngon mà, thêm chút hạt tiêu đen thì mùi vị còn hấp dẫn hơn.”

Bố Tôn: “Vị lạ thì có.”

“Bố, bố thật lạc hậu mà, con còn muốn ăn thịt bò bít-tết do chính tay bố làm nữa đấy.” Tôn Tâm Nghiên cắt miếng thịt bò bít-tết thành từng miếng nhỏ, rồi đưa vào trong miệng.

“Bố không làm đâu, nếu muốn ăn thì con rủ bạn bè ra ngoài mà ăn.”

Sau một lát, Tôn Tâm Nghiên chợt nói: “Bố, con muốn trao đổi với bố một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

Động tác trên tay chợt dừng lại, cô khẽ cười lấy lòng: “Con muốn đi bấm lỗ tai.”

“Không được.” Bố Tôn nhất quyết từ chối.

Tôn Tâm Nghiên bĩu môi.

Đầu tháng ba, cô muốn đi bấm lỗ tai. Mẹ Tôn cũng đã đồng ý, chẳng qua là bố Tôn không cho. Có nhiều chuyện bố Tôn quản cô rất chặt, đặc biệt là về phương diện ngoại hình. Tuy nói không được đeo khuyên tai đến trường, nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh đeo khuyên tai trong suốt, dưới lớp tóc trên vành tai thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn qua trông rất thời trang.

Con gái trong giai đoạn trưởng thành thường thích chạy theo trào lưu. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu là bây giờ Tôn Tâm Nghiên đang yêu, nên sẽ chú trọng vẻ bề ngoài hơn so với trước kia.

Bố Tôn nhìn con gái mình: “Con gái ngoan, đi bấm lỗ tai làm gì, trường học con thật sự để học sinh đeo khuyên tai đi học sao?”

Tôn Tâm Nghiên cãi lại: “Thì chính là con gái mới đi bấm chứ, nếu là con trai thì sao lại bấm? Lớp con có rất nhiều nữ sinh đeo khuyên tai mà, thầy cô giáo cũng chẳng nói gì cả.”

“Học kỳ hai của lớp 11 là thời kỳ rất quan trọng, phải tập trung cao độ vào học tập trước đã, chờ sau này con lên đại học rồi sẽ có thời gian cho những thứ này sau. Thời điểm này không được đi làm mấy việc phân tán tư tưởng, bố thấy gần đây con tốn quá nhiều tâm tư vào chuyện ăn mặc rồi, đầu óc không tập trung.”

Nghe bố Tôn nói mãi không thôi, khẩu vị của Tôn Tâm Nghiên liền giảm đi một nửa, cầm cái dĩa nhẹ nhàng chọc tới chọc lui.

Một lát sau, bố Tôn lại nhìn cô: “Sao không ăn nữa?”

“No rồi ạ.”

“Con thật sự bị mẹ con nuông chiều thành quen rồi, một chút bất mãn đã bày ở trên mặt. Cũng mười tám tuổi rồi, đại cô nương, tính tình cũng phải bớt lại một chút.”

Mẹ Tôn nuông chiều Tôn Tâm Nghiên sao? Đúng là nuông chiều, nhìn qua thì mẹ cô xinh đẹp hơn so rất nhiều cùng lứa tuổi, quan trọng là tư tưởng cũng hiện đại, nên cùng con gái không có quá nhiều sự khác biệt.

Tôn Tâm Nghiên gặp phải chuyện gì ở trường luôn nói cho bà biết. Thậm chí mẹ Tôn còn từng nói, nếu như có yêu nam sinh nào ở trường thì có thể nói cho bà biết, bà không phải là bố mẹ bảo thủ. Đương nhiên, đây chỉ là lời nói ngoài miệng thôi, Tôn Tâm Nghiên chưa ngốc đến mức này đâu.

Tối hôm đó, mẹ Tôn đi chơi thẳng đến mười hai giờ đêm mới về. Không biết xảy ra chuyện gì, mấy ngày sau, bà vẫn ăn tổng liên hoan, mỗi ngày đều về rất muộn.

Đêm nay, Tôn Tâm Nghiên vừa đọc xong sách đang định đi ngủ, chợt nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài. Mẹ Tôn đã về, đang ở bên ngoài nói chuyện với bố Tôn, hình như đã uống say rồi. Mặc đồ ngủ vào, Tôn Tâm Nghiên mơ mơ màng màng rời giường.

So với bố Tôn, mẹ Tôn có cuộc sống phóng khoáng hơn rất nhiều. Ngoài mấy đồng nghiệp tốt chơi cùng ở trường học, bà còn có mấy cô em gái từ hồi trung học, thường xuyên ra ngoài tụ tập.

Chẳng qua là, đây là lần đầu tiên bà uống nhiều đến vậy.

Tôn Tâm Nghiên và bố Tôn cùng nhau dìu bà, muốn để bà ngồi xuống ghế sa lon, kết quả là bà thế nào cũng không chịu ngồi, không ngừng đẩy bố Tôn ra, trong miệng kêu: “Tôi mệt lắm rồi, để tôi nghỉ ngơi một lát đã, đừng động vào tôi…”

Bố Tôn nói: “Không động vào em, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Ông dìu bà đến bên chiếc ghế sa lon.

Tôn Tâm Nghiên đỡ bà ở bên kia: “Mẹ say rồi, mẹ ngồi xuống trước đã, con đi cho mẹ cốc nước.”

“Mẹ chưa say, mẹ vẫn rất tỉnh táo.” Mẹ Tôn mệt mỏi nghiêng ngả ngã trên ghế sa lon, miệng thở hổn hển.

Tôn Tâm Nghiên vừa mang nước tới: “Bố, bố đỡ mẹ dậy một lát đi, để cho mẹ uống nước.”

Mẹ Tôn vùng vẫy gạt tay bố Tôn ra: “Đừng động vào tôi —— ”

Tôn Tâm Nghiên: “Mẹ uống rượu với ai mà lại uống say đến thế này…” Cô chỉ từng thấy mấy người say rượu làm loạn trên tivi, nhưng không ngờ mẹ Tôn uống nhiều cũng như vậy.

Ba người im lặng trong chốc lát, rồi bố Tôn nói: “Nghiên Nghiên con đi vào ngủ trước đi, để mình bố lo.”

“Một mình bố có được không vậy?” Tôn Tâm Nghiên không yên tâm nhìn mẹ đang nằm ngang trên chiếc ghế sa lon.

Bố Tôn vừa nói không sao, vừa cố gắng kéo mẹ Tôn lên một chút, ai ngờ mẹ Tôn chợt dùng sức đẩy ông ra, cực kỳ chán ghét gầm lên một câu: “Tôn Hạ Mẫn, tôi nói rằng anh đừng có động vào tôi!”

Một tiếng gầm này khiến sự yên tĩnh của đêm khuya hoàn toàn bị phá vỡ, Tôn Tâm Nghiên đang đứng bên cạnh cũng sợ hết hồn.

Bố Tôn mặt không đổi sắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn mẹ Tôn, rồi nhàn nhạt nói với con gái: “Nghiên Nghiên, con về phòng trước đi.”

Tôn Tâm Nghiên chậm chạp quay về phòng, bên ngoài dần truyền tới tiếng nói chuyện.

Trong ấn tượng của Tôn Tâm Nghiên, bố mẹ không hay tranh cãi, số lần bố mẹ cãi nhau không nhiều lắm, bình thường bố chỉ nói lại có một hai câu, sau đó thì trầm mặc.

Nhưng buổi tối hôm nay, bọn họ lại lớn tiếng cãi nhau, khiến cô hơi sợ hãi.

Mẹ đã uống quá nhiều, không giống như mọi khi.

“Cô nhìn xem bản thân mình thành bộ dạng gì rồi?”

“Bộ dạng gì chứ? Tôn Hạ Mẫn, tôi bị anh ép còn chưa đủ sao? Anh muốn bức tôi đến chết mới được à?”

“Tôi ép cô? Trần Băng, cô nổi điên cái gì, cô có nhìn lại bộ dạng của bản thân trước mặt con gái mình chưa?”

“Anh không nhìn nổi thì đừng nhìn nữa. Tôn Hạ Mẫn, tôi cho anh biết, tôi đợi anh một ngày cũng không nổi nữa rồi!”

Cách một cánh cửa, bên ngoài truyền đến tiếng khóc, tiếng giằng co. Chợt có một âm thanh thanh thúy vang lên, chiếc cốc không biết đụng vào đâu, vỡ vụn.

Ôm con gấu bông lớn bằng nhung trên giường, nửa người của Tôn Tâm Nghiên chìm trong ánh sáng của chiếc đèn để bàn, nước mắt không biết làm sao rơi từng giọt từng giọt một. Tầm mắt dần dần mơ hồ, cô lấy tay xoa nước mắt, nhìn về phía cánh cửa, không biết có nên ra ngoài khuyên hay không.

Bên ngoài đang yên tĩnh, rồi lại chợt truyền đến tiếng ngã.

Tôn Tâm Nghiên không biết là ai đã đi ra ngoài, lo lắng nhỡ là mẹ uống say, cô liền vội vàng chạy ra phòng khách.

Trong không khí toàn là mùi rượu, dưới đất nước văng tung tóe lẫn nhiều mảnh thủy tinh vỡ.

Mẹ Tôn đã uống quá say, mệt mỏi tựa vào ghế sa lon, hai tay che mặt lại và đang khóc.

Có người khẽ lau nước mắt giúp bà. Trần Băng nhận lấy khăn giấy trong tay con gái, run rẩy che ánh mắt lại một lúc.

Sau một lát, bà quay mặt sang, thấy Tôn Tâm Nghiên cũng đang khóc, lại rút hai tờ giấy trên bàn uống nước giúp con gái lau nước mắt: “Nghiên Nghiên, đừng khóc, là tại mẹ không tốt…”

Vừa nói lại vừa khóc thút thít, cả người cũng run lên.

Đôi mắt của Tôn Tâm Nghiên đã mông lung đẫm lệ: “Mẹ, sau này mẹ có thể đừng uống nhiều rượu như vậy hay không, cũng đừng cãi nhau với ba nữa…”

Trần Băng nhẹ nhàng xoa đầu Tôn Tâm Nghiên, rồi ôm lấy cô.

Cả đêm, bố Tôn không về. Tôn Tâm Nghiên yên lặng ở trong phòng khóc suốt một đêm. Ngày thứ hai đi học, đôi mắt liền sưng lên.

Buổi sáng, Hà Tân thấy cô thì giật mình. Lúc gửi tin nhắn tối qua vẫn rất tốt mà, mới qua một đêm, không biết cô sao lại vậy nữa.

Ăn cơm trưa xong, Tôn Tâm Nghiên trở về lớp từ rất sớm, trong lớp không có ai cả, một mình cô buồn bực không vui nằm im tại chỗ ngồi. Sau khi Hà Tân trở về, gõ nhẹ cánh cửa sổ bên cạnh cô từ bên ngoài.

Cách lớp thủy tinh, Tôn Tâm Nghiên nhìn chằm chằm cậu, ý cậu là bảo cô đi ra ngoài.

Tôn Tâm Nghiên đi cùng cậu tới hội trường phía sau.

Tôn Tâm Nghiên ôm đầu gối ngồi trên bậc thang, đầu tóc xõa tung. Hà Tân đứng trước mặt cô. Sau khi quan sát cô nửa ngày, một ngón tay cậu nâng cằm cô lên.

Hai mắt sưng lên giống như hột đào, mắt hai mí cũng chẳng còn.

“Nói thử xem nào, vì chuyện gì mà lại khóc thành bộ dạng này chứ?”

Cô đẩy tay cậu ra, cái đầu hoàn toàn vùi trong đầu gối.

Hà Tân nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của cô, nhìn xung quanh thấy không có ai, liền bạo dạn khẽ ôm lấy cô.

Tôn Tâm Nghiên cũng không đẩy cậu ra.

“Bố mẹ tôi cãi nhau.” Cô ở trong ngực cậu buồn bực nói.

Hà Tân còn tưởng là chuyện gì: “Tranh cãi rất ác liệt hả?”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

Bố mẹ của Hà Tân đã ly hôn từ năm cậu lên sáu, khi đó cậu cũng không nhớ rõ lắm, nên đối với việc bố mẹ cãi nhau như vậy, cậu không có cảm nhận sâu sắc gì.

“Mắng cậu à?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

“Vậy cậu cứ để cho bọn họ tranh cãi đi, một mình cậu ở trong phòng đợi không được sao?”

Tôn Tâm Nghiên nói: “Trước đây, bọn họ chưa từng tranh cãi như vậy.”

Ban đêm, cô gọi điện thoại cho bố Tôn, phát hiện ông không mang điện thoại di động theo, cũng không biết hôm qua ngủ ở đâu. Mà mẹ của cô cũng đã khóc một đêm.

Tôn Tâm Nghiên không hiểu, bọn họ vẫn đang tốt đẹp mà, sao chợt biến thành như vậy?

Thật ra thì Hà Tân cũng không hiểu sự lệ thuộc của Tôn Tâm Nghiên vào gia đình. Khi cậu lớn lên, trong gia đình vẫn luôn thiếu vắng tình cảm của bố mẹ. Không biết tại sao năm đó bố mẹ lại ly hôn. Từ đó về sau, cậu cũng chưa từng gặp lại mẹ mình, nên chẳng có tình cảm gì, cậu cũng không muốn bà trở về. Mặt khác, cá tính của cậu có hơi vô tư, cộng thêm điều kiện gia đình ở đây, do vậy cậu chưa bao giờ để ý nhiều đến sự thiếu vắng này cả.

Khi cậu còn bé chỉ thấy bố mẹ của Tôn Tâm Nghiên, lúc trở về quê cũng đã gặp qua, không thể tưởng tượng nổi lúc bọn họ cãi nhau lại kinh khủng vậy. Cậu an ủi Tôn Tâm Nghiên: “Bọn họ tranh cãi thì kệ bọn họ, lúc đấy cậu cứ tránh vào phòng, không được nữa thì cậu ra khỏi cửa, tôi ở ngoài cùng cậu.”

Tôn Tâm Nghiên ngẩng đầu: “Cậu nói thì dễ lắm ấy, cả đêm qua bố tôi không về, mẹ tôi thì vẫn còn đang khóc kia kìa.”

“Cho nên cậu cũng khóc theo?” Cậu nghiêng gật đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Nhìn đôi mắt đang sưng này, xấu chết đi được.”

Một bàn tay che kín tầm mắt ậu lại, lòng bàn tay hơi lạnh: “Thế thì cậu đừng nhìn nữa.”

Hà Tân bắt lấy cái tay che trước mắt: “Còn biết sợ xấu sao? Vậy thì hôm nay đừng khóc nữa nhé.”

Yên tĩnh một lúc, Tôn Tâm Nghiên hít một hơi, chợt nói: “Hà Tân, cậu nói xem bọn họ có ly hôn không?”

“Ly hôn thì ly hôn, nếu thật sự ly hôn thì cậu sẽ ra sao?”

Câu nói tiếp theo của Hà Tân lần đầu tiên khiến Tôn Tâm Nghiên cảm nhận được sự trưởng thành của cậu: “Bố mẹ là bố mẹ, chúng ta là chúng ta, bọn họ có cuộc sống của bọn họ, chúng ta có cuộc sống của chúng ta. Đợi một năm nữa lên đại học, cậu cũng sẽ phải đi ra ngoài, học hết đại học sau đó lại lập gia đình, cậu cũng không còn nhiều dài thời gian ở bên bọn họ đâu. Nếu thật sự bọn họ có ly hôn thật, thì đó cũng là lựa chọn của bọn họ cho riêng mình, không liên quan tới chúng ta. Biết không?”

Cậu xoa nhẹ đầu cô: “Đừng khóc nữa nhé.”

Tôn Tâm Nghiên dùng đôi mắt vô hồn nhìn cậu.

“Có nghe thấy không?” Cậu vỗ nhẹ vào gáy cô.

“Biết rồi.”

Ngồi một lúc nữa, rồi hai người đứng lên.

Tôn Tâm Nghiên phủi phủi bụi dưới mông, nhìn thoáng qua hai phía: “Tôi về trước, năm phút sau thì cậu hãy về nhé.”

“Ừ.”

Hà Tân miễn cưỡng lên tiếng đáp lại, rồi đột nhiên kéo tay cô trước khi cô rời đi, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô. Tôn Tâm Nghiên hơi mất tự nhiên, đầu đặt trên ngực cậu, nhưng lại có chút quyến luyến không nỡ rời đi.

Sân trường vào buổi chiều rất yên tĩnh, ở nơi vắng vẻ này còn yên tĩnh hơn, ngay cả tiếng chim hót cũng chẳng có. Khoảnh khắc này thật ấm áp, có chút cảm giác như là trộm được vậy.

Dáng người cậu rất cao, vai cũng rất rộng, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy so với hồi học lớp mười, hình như Hà Tân có chút thay đổi, dường như đã trở thành một ngọn núi nho nhỏ.

Chỉ là ngọn núi nhỏ đó không hề an tĩnh, thâm trầm, mà ngược lại, nó nằm trong tháng tư của mùa xuân, mạnh mẽ phát triển tươi tốt, tràn đầy sức sống.

Đó chính là ngọn núi nhỏ của cô.

***

Có lẽ, mọi mâu thuẫn sẽ bắt đầu từ đây Chắc các bạn cũng không ngờ đến nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment