Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 67

Buổi sáng hôm đó, Hà Tân đưa Tôn Tâm Nghiên tới sân bay.

Dọc đường đi hai người không nói gì, chạng vạng thì máy bay hạ cánh, Hà Tân xách hành lý của hai người, đi ra đại sảnh, cũng không vội bắt xe.

Hà Tân rút một điếu thuốc ra, im lặng hút hết nửa điếu mới cất tiếng.

“Nói đi, có chuyện gì.”

“Không gì cả.”

Xung quanh là cảnh hành khách đi lại vội vã, Hà Tân cười “à” một tiếng, “Đừng nói dối. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố anh đã nói gì với em à, hay là bà ta?”

Cậu chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.

Tôn Tâm Nghiên không nói lời nào.

“Đừng im lặng với anh, em như vậy thì sao giải quyết vấn đề được, đã nói với em bao nhiêu lần, đừng gặp chuyện gì cũng tránh né.”

“Anh dựa vào cái gì mà dạy dỗ em?”

“Anh dựa vào cái gì à? Dựa vào anh là bạn trai em.”

Giọng Tôn Tâm Nghiên lạnh tanh: “Em không cần bạn trai như anh.”

Hà Tân giận quá hóa cười, “Như anh? Anh thế nào? Lần đầu tiên tới nhà anh, vậy mà em nằng nặc đòi về bằng được, em có nghĩ cho anh không, anh không nói hai lời đã cùng em quay về, còn chưa đủ chiều ý em à? Có xảy ra chuyện gì em cũng không thể nói với anh sao?”

“Anh thì sao? Anh gạt em. Bố anh khinh thường nhà em, khinh thường bố mẹ em, anh còn gạt em nói ông thích em, dắt em về để cả nhà anh sỉ nhục em? Anh nói em không nghĩ cho anh, vậy anh có nghĩ cho em không? Em nói không thể làm bậy ở nhà anh, anh một hai phải… Anh có nghĩ cho em không?”

Từng cơn gió hè thổi qua, Tôn Tâm Nghiên nhục nhã thốt ra câu cuối cùng kia, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo thấu xương, trong mắt toàn là ánh nước, vừa thống hận vừa thương tâm trừng mắt nhìn cậu.

“Bố anh đã nói gì với em?” Rốt cuộc Hà Tân cũng biết rõ ngọn nguồn, bình tĩnh lại, thử kéo tay cô, “Em nói cho anh biết, ông nói cái gì?”

Tôn Tâm Nghiên tránh tay cậu, cất bước đi ra ngoài.

Hà Tân nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô, “Tôn Tâm Nghiên!”

“Anh buông ra…”

Cậu không buông, ngược lại còn ôm cô chặt hơn. Người người kéo hành lý qua lại đều nhìn bọn họ.

Hà Tân vừa dỗ vừa thấp giọng nói: “Đừng làm loạn, mọi người đang nhìn đấy…”

Tôn Tâm Nghiên không tránh được, nước mắt cô rơi đầy mặt, dưới tình thế cấp bách, lại giống như khi còn nhỏ, giận dỗi cắn lên cánh tay cậu.

Hà Tân để mặc cho cô cắn, hàm răng tinh tế cắm sâu vào da thịt, khí thế của cậu cũng không suy chuyển chút nào.

Kìm nén lửa giận trong lòng, cậu chậm rãi nói với cô, “Mặc kệ bố anh nói cái gì với em, lát nữa anh sẽ nói chuyện với ông, trong nhà không ai có thể ép anh. Em hiểu không? Anh là dạng người gì em còn không hiểu sao? Bọn họ không tôn trọng em chính là không tôn trọng anh, đây là chuyện của hai chúng ta, không tới lượt bọn họ quản.”

Trong đêm hè, hai người cứ giằng co như vậy ngoài sân bay.

Cũng không biết qua bao lâu, Hà Tân lấy áo lau lung tung nước mắt trên mặt cô, “Được rồi, là anh không tốt để cho em chịu uất ức, đừng giận dỗi với anh nữa, được không…”

“Anh cảm thấy chúng ta thích hợp sao?” Tôn Tâm Nghiên kiềm chế nói, “Hà Tân, anh nhìn nhà anh, rồi nhìn nhà em xem, còn có mẹ em, bây giờ em cũng không biết bà đang ở đâu. Chúng ta thật sự thích hợp sao?”

Có khi, người bạn yêu sẽ dạy cho bạn học một môn học, môn học đó tên là —— tự ti.

Đây là một từ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Tôn Tâm Nghiên. Hiện tại nó xuất hiện, nhẹ nhàng một cái đã đánh nát sự kiêu ngạo trong suốt hai mươi năm của cô.

“Cái gì thích hợp, cái gì không thích hợp? Nghiên Nghiên, nhà anh tốt hơn nhà em chỗ nào, mẹ anh trông thế nào anh cũng quên rồi.” Hà Tân hỏi cô, “Em không yêu anh sao?”

Đầu Tôn Tâm Nghiên rũ trước ngực cậu, giọng nói bị vùi lấp trong những sợi tóc: “Em cảm thấy, chỉ yêu là không đủ…”

“Sao chỉ yêu lại không đủ, em chỉ cần tin tưởng anh là được.” Hà Tân ôm cô, môi dán trên đỉnh đầu cô, “Ngẫm lại năm ấy em thật lợi hại, bị bố em mắng như vậy nhưng vẫn ở bên anh, Tôn Tâm Nghiên đó đâu rồi, đã đi đâu rồi.”

Tôn Tâm Nghiên khi đó đâu rồi?

Con người ta không phải càng trưởng thành là sẽ càng dũng cảm.

Việc 18 tuổi dám làm, 20 tuổi chưa chắc đã dám. Vấn đề 20 tuổi gặp phải, 18 tuổi lại không thể gặp được.



Buổi tối, Hà Tân đưa Tôn Tâm Nghiên đến trước cửa nhà. Tôn Tâm Nghiên kéo túi lớn túi nhỏ hành lý về đến nhà, vừa mở cửa, cô đã choáng váng.

Bên bàn ăn đối diện lối vào sáng choang, có hai người đang ngồi.

Là bố cô, và một người phụ nữ xa lạ. Trên bàn bày bốn năm món ăn, khắp ngôi nhà đều tràn ngập mùi vị của dầu mỡ mắm muối, mấy món ăn này dường như mới vừa nấu xong.

Đầu ong ong, Tôn Tâm Nghiên đứng đực ở cửa, hành lý cũng quên lấy vào.

Tôn Hạ Mẫn cũng không ngờ được, vẻ hoảng loạn sượt qua trên mặt, ông vội tới giúp con gái xách hành lý, “Sao lại về đột xuất thế, không phải con bảo ngày kia mới về à?”

Tôn Tâm Nghiên miễn cưỡng mỉm cười với bố, cô nói, “Con định cho bố một bất ngờ.” Rồi sau đó buông ba lô trên người xuống, ánh mắt bất giác hướng tới người còn lại trong nhà.

Bố Tôn giới thiệu: “Đây là dì Diêu.”

Tôn Tâm Nghiên hơi mấp máy, không biết có tính là cười không, “Cháu chào dì Diêu.”

Người phụ nữ bốn mươi tuổi, tóc ngắn, ngũ quan bình thường, đeo kính, mặc một bộ chiffon màu trắng, đoan trang nhã nhặn.

“Là Nghiên Nghiên à, chào cháu.”

Bố Tôn nói: “Đi rửa tay đi, rồi vào ăn cơm.”

Tôn Tâm Nghiên giả bộ thản nhiên nói, “Con ăn ở trên máy bay rồi, hai người ăn đi.”

Tôn Tâm Nghiên đi tới phòng vệ sinh rửa mặt rồi trở về phòng, nằm ngửa trên giường. Bên ngoài không chút động tĩnh, qua một lát thì có tiếng nói chuyện, lại qua một lát, là tiếng đóng cửa.

Cửa phòng bị gõ hai cái, rồi bị đẩy ra.

Tôn Tâm Nghiên nhìn bố Tôn bê cốc sữa bò tới, cô dựa vào giường, không động đậy.

“Đi Bắc Kinh chơi có vui không.” Bố Tôn ngồi xuống bên bàn học của cô.

“Cũng được ạ.”

“Sao về sớm vậy? Cũng không nói tiếng nào với bố, để bố tới đón con.”

“Trời nóng quá, nên con về sớm ạ.”

Bố Tôn mỉm cười, “Càng ngày càng lười.”

An tĩnh một lát, bố Tôn nói, “Dì Diêu là giáo viên tiếng Anh cấp ba, là bạn bè với bác Trương của con, hôm nay dì ấy rảnh rỗi, thấy bố cũng ở nhà một mình, nên tới đây cùng ăn bữa cơm.”

Tôn Tâm Nghiên úp mặt vào chăn, không nói chuyện.

“Nghiên Nghiên, có phải con không thích không?”

Tôn Tâm Nghiên nhấp môi dưới, nói, “Không phải không thích.”

Đương nhiên là cô không thích, nhưng cô cũng không thể ích kỷ, để bố cô sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Bố con hai người im lặng một lát, bố Tôn đứng lên, “Đừng lười biếng nữa, mau uống sữa đi, rồi tắm rửa, nghỉ ngơi.”

Tôn Tâm Nghiên tắm rửa xong đi ra, phát hiện Hà Tân gọi cho cô hai cuộc điện thoại.

Cô gọi lại, Hà Tân hỏi: “Làm gì thế? Sao không nghe điện thoại.”

Tôn Tâm Nghiên nói: “Đi tắm.”

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Tôn Tâm Nghiên hỏi, “Còn anh?”

“Chưa ăn.”

Tôn Tâm Nghiên: “Sao còn chưa ăn cơm, không đói à?”

“Không đói.”

Hai đầu ống nghe bỗng nhiên im lặng.

Cảnh lúc chạng vạng từ từ tái hiện ở trước mắt, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy chua xót. Cô không hoài nghi tấm lòng của Hà Tân, nhưng lời nói của bố cậu như ghim trong đầu cô, khiến cô cảm thấy hổ thẹn không muốn đến gần gia đình nhà cậu nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.

“Ngày kia anh muốn về trường trước, lần này không về cùng em được.” Hà Tân nói.

“Ừ.”

“Đến lúc đó sẽ ra sân bay đón em.”

“Được.”

“Còn nốt ngày mai, anh đưa em ra ngoài chơi nhé?”

“Không cần,” Giọng Tôn Tâm Nghiên nhàn nhạt, tỏ vẻ bình thường mà nói: “Ngày mai em muốn về quê với bố, về trường rồi gặp sau.”

Hà Tân bình tĩnh, “Được.”

Tháng chín khai giảng, một mình Tôn Tâm Nghiên bay đến Cáp Nhĩ Tân.

Lúc trước tới tới lui lui, bởi vì có Hà Tân, cô luôn xách túi lớn túi nhỏ. Lần này đi một mình, cô chỉ gửi vận chuyển một vali hành lý lớn.

Hà Tân tới sân bay đón cô.

Gần nửa tháng không gặp, hai người đều rất nhớ nhau, nhưng bởi vì chuyện lúc trước cản trở, nên đều tỏ ra kiềm chế, lãnh đạm.

Ra khỏi sân bay, Hà Tân đưa Tôn Tâm Nghiên về trường, rồi cùng cô tới nhà ăn ăn cơm chiều.

Vì năm sau có thể sẽ đi du học, Hà Tân dùng quan hệ để chuyển khỏi ký túc xá của trường, thuê một căn phòng nhỏ ở ngay gần trường. Học kỳ này cậu cần tập trung cao độ.

Cơm nước xong xuôi cậu muốn dẫn Tôn Tâm Nghiên đến căn phòng mới thuê của mình, Tôn Tâm Nghiên dùng đũa đảo hạt cơm trong bát: “Hôm khác đi, hôm nay em mệt rồi, không muốn ra ngoài.”

Hà Tân không có ý đồ khác, nhưng giọng điệu này của cô lại làm cho cậu có hơi xấu hổ.

“Em không muốn đi thì thôi vậy.”

Giống như ý thức được mình quá mẫn cảm, Tôn Tâm Nghiên liếc cậu, giọng thoáng mềm lại, “Không phải em có ý đó, hôm nay em thật sự rất mệt.”

Hà Tân nhìn cô, giọng cũng mềm đi, “Biết rồi, còn muốn ăn gì không, anh đi mua cho.”

“Không cần, anh còn chưa động đũa, mua thêm lại lãng phí.”

Cuối tuần sau khai giảng, là bạn gái, Tôn Tâm Nghiên vẫn phải đến thăm chỗ ở của Hà Tân.

Phòng trọ ở cạnh trường cậu, một phòng ngủ một phòng khách, bên trong không có đồ đạc gì nhiều, rất đơn sơ.

Phía nam phòng khách có một ô cửa sổ nhỏ, ánh hoàng hôn chiếu vào, làm cho căn phòng nhỏ thêm phần ấm áp.

Tôn Tâm Nghiên ngồi xuống ghế sô pha, nhìn quanh bốn phía.

Hà Tân cởi áo khoác, ngồi xuống cạnh cô, nhìn theo tầm mắt cô, rồi lại nhìn cô.

“Học bổng ba ngàn tệ, chắc tháng sau sẽ trao.”

“Còn chưa công bố sao anh chắc suất mình được?”

“Nhìn bảng điểm là đoán được thôi.” Cậu lại nhìn cô “Đã chọn được túi chưa?”

Tôn Tâm Nghiên khẽ cười, “Chọn xong rồi.”

Hà Tân cũng nhìn cô cười, rất tự nhiên nghiêng mặt tới gần thơm cô một cái.

Tôn Tâm Nghiên né tránh, đứng lên: “Chuyện đó… Em đi rửa mặt đã.”

Hà Tân nhìn cô đi vào toilet.

Toilet nhỏ xíu.

Tôn Tâm Nghiên mở vòi nước, dòng nước tuôn ra, cô hất nước lên mặt, nhìn chính mình trong gương.

Không biết chính mình đang suy nghĩ gì nữa.

Trên giá treo hai cái khăn lông, một cái màu lam, hơi ẩm nên sậm màu hơn. Một cái màu hồng nhạt, mềm mại nhẹ nhàng, mới tinh.

Thật ra mấy năm ở bên nhau đều như vậy, tất cả mọi chuyện cậu đều suy nghĩ cho cô.

Tôn Tâm Nghiên chợt cảm thấy mình chẳng đáng yêu gì cả.

Có người nhẹ nhàng tiến vào, ôm lấy cô từ phía sau.

Hà Tân dán vào lưng cô, ép cô đến sát bồn rửa tay, dùng môi cọ cọ mặt cô, chạm vào giọt nước trên mặt cô, cậu lại hôn cổ cô, khí nóng phả lên tai cô.

“Mấy ngày nay anh luôn nhớ về những chuyện khi chúng ta còn nhỏ…” Cậu dùng hơi thở nói chuyện, tay vén váy dài của cô lên, không màng sự phản kháng của cô, sờ đùi cô, tìm được vết sẹo kia, vuốt ve.

Bàn tay to lớn du ngoạn trên đùi cô, mơn trớn làn da cô.

“Sao anh lại hư như vậy nhỉ, toàn bắt nạt em thôi…”

“Hà Tân, đừng như vậy…” Tôn Tâm Nghiên bắt lấy tay cậu. Cậu xoay cằm cô lại, hôn ngấu nghiến, chặn hết mọi lời nói của cô.

Tôn Tâm Nghiên bị cậu làm cho mềm nhũn vô lực, cô đẩy cậu, “Anh đè em khó thở……”

Hà Tân không dừng lại, mà còn khom người áp xuống, ấn tay cô chống lên mặt đá cẩm thạch, một tay khác trực tiếp lần xuống cởi quần lót của cô.

Đàn ông một khi thành thục, dục vọng sẽ trở nên rất đáng sợ.

Lúc tiến vào, Hà Tân hôn nhẹ lên vành tai cô, “Có phải anh trai luôn ức hiếp em không?”

- -----oOo-----
Bình Luận (0)
Comment