Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 21

Hoàng hôn buông xuống, chim xưa mỏi mệt nhớ về rừng cũ.

Từ một khoảng cách rất xa, Vân Kinh Nguyệt đã nhìn thấy cô gái nhỏ của anh giữa đám đông đang ôm mấy quyển sách tung tăng chạy về phía này. Vạt váy màu đen tung lên thành những đường cong gợn sóng, để lộ ra một đoạn bắp chân thon nhỏ rồi lại nhanh chóng hạ xuống. Vân Kinh Nguyệt đợi cô đi đến gần, nhận lấy sách trong tay cô, cong ngón tay búng nhẹ lên trán cô một cái. Sức lực không lớn, Vân Thất kêu “ái” một tiếng, bĩu môi ôm trán, rồi lại vội vàng nở một nụ cười, kéo tay Vân Kinh Nguyệt đi xa.

“Vân tiên sinh, em nói anh nghe nhé, hôm nay…” Cô gái nhỏ hứng thú bừng bừng, người đàn ông nắm chặt tay cô, nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt dịu dàng. Là cơn gió nâng áng mây hồng ráng chiều lướt qua làm tung bay mái tóc đen và chiếc váy đen, làm mê ly không biết đôi mắt của ai. Ánh chiều tà kéo dài, dường như năm tháng cũng ngừng lại trong khoảnh khắc này, chỉ lưu lại bóng dáng hai người dần xa, thỉnh thoảng có tiếng cười trong trẻo tinh nghịch của cô gái nhỏ vang vọng, đến cả cơn gió cũng không nỡ làm phiền.

Buổi tối.

Vân Thất ngồi dưới gốc cây du trong sân thưởng trăng, là Vân tiên sinh mời cô đến. Cô kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở trường đại học hôm nay, cô kể về vẻ đẹp và sự tráng lệ của kiến trúc đại học Kinh Nam, kể về sự uyên bác của các vị giáo sư. Vân Kinh Nguyệt mỉm cười không nói, chỉ nhìn cô.

“Vân tiên sinh học đại học ở Nhật Bản, vậy đại học ở Nhật Bản và đại học Kinh Nam có gì khác nhau không?” Vân Thất chưa từng ra nước ngoài, trong ký ức của cô chỉ có Thượng Kinh.

“Mỗi quốc gia đều có nền văn hóa khác nhau, kiến trúc cũng vậy, cho nên có rất nhiều điểm khác biệt, nếu sau này có cơ hội, anh có thể dẫn A Thất đi xem.”

Vân Kinh Nguyệt không để lộ cảm xúc, nhìn vào tình hình hiện tại, anh không biết rốt cuộc còn có cơ hội này hay không.

“Vâng vâng, anh đã hứa rồi nhé, em muốn đi xem trường đại học của Vân tiên sinh.” Vân Thất bày ra vẻ mặt khao khát và mong chờ.

“A Thất.” Vân Kinh Nguyệt gọi cô. 

“Dạ?”

“Nhắm mắt lại.”

Vân Thất ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không hiểu Vân tiên sinh định làm gì. Giữa cần cổ đột nhiên truyền đến cảm giác lành lạnh, Vân tiên sinh vòng qua cổ cô, hơi thở phả lên trên đó, có chút nhột, Vân Thất không nhịn được khẽ động đậy.

“Đừng động.” 

“Vâng.”

“Được rồi, có thể mở mắt ra.” 

Vân Thất cúi đầu: “Đây là, đồng hồ quả quýt?” Cô sờ vào vật kia, cô cũng chỉ từng thấy khách hàng lấy ra khi còn làm việc ở tửu lầu, là thứ từ phương Tây truyền sang, hình như là dùng để xem giờ?

“Ừm, đây là thứ cha đưa cho anh trước khi anh đi du học, cũng là món đồ duy nhất mà cha mẹ để lại cho anh.” Vân Kinh Nguyệt dường như đang hoài niệm, mân mê chiếc đồng hồ quả quýt rõ ràng đã bị người ta sờ rất nhiều lần, có chút phai màu.

“Là vật quan trọng như vậy sao? Sao có thể đeo lên cổ em được, em vẫn nên trả lại cho Vân tiên sinh thì hơn.” Vân Thất kinh ngạc, vội vàng muốn tháo nó xuống.

“A Thất, em nghe anh nói.” Vân Kinh Nguyệt nắm lấy tay Vân Thất, sắc mặt nghiêm túc.

“Tên thật của anh là Tạ Vân Hành, nhà họ Tạ vốn là một gia tộc có truyền thống hát kịch, lẽ ra anh phải kế thừa gia nghiệp, nhưng anh một mực cố chấp, ra nước ngoài học. Tuy nhiên trong lúc anh du học, gia đình gặp phải tai bay vạ gió, anh vội vàng trở về nước nhưng đã quá muộn. Nhà họ Vân các em lúc đó vẫn không chê bai anh thân cô thế cô, thừa nhận hôn ước vốn chỉ là lời nói suông giữa anh và em, còn tài trợ anh học hết đại học, anh đã vô cùng cảm kích.” Vân Kinh Nguyệt dừng lại một chút, rồi nói tiếp.

“Sau này, trong thời gian học đại học, anh đã tìm hiểu được rất nhiều điều, tìm được những người bạn học cùng chung chí hướng, thế nên sau khi về nước đã ẩn danh đổi họ, tiếp quản Cố Viên này, âm thầm phát triển đồng chí. Anh vốn nghĩ rằng cả cuộc đời này của mình sẽ hiến dâng tất cả cho sự nghiệp mà anh tin tưởng, thế nhưng, em đã xuất hiện. A Thất, là em đã xông vào cuộc sống bình lặng đến hoang vu của anh, biến nó thành rực rỡ sắc màu như hiện tại. Anh chắc chắn rằng, trong tương lai của anh, em sẽ ở trong tim anh, ngang hàng với Tổ quốc.” Vân Kinh Nguyệt nhìn gò má của A Thất nhà anh dần dần nhuốm một màu hồng khác lạ theo lời nói của anh.

Anh hiếm khi nói những lời bộc trực như vậy, nhưng A Thất, cô khác, cô là tín ngưỡng của anh, cũng như anh biết rằng mình cũng là tín ngưỡng của A Thất, cùng nhau theo đuổi, hai phía đều hướng về nhau.

“A Thất, em có bằng lòng gả cho anh không?” Anh đưa tay lên, lòng bàn tay mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn. Tuy rằng hôn nhân kiểu phương Tây mới du nhập không lâu, nhưng anh cảm thấy, chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út quả thực là một sự lãng mạn. Anh muốn dành cho A Thất của anh những gì tốt đẹp nhất. Đồng hồ quả quýt là tín vật định tình kiểu Trung, nhẫn là lời hứa và tình yêu anh dành cho cô.

Vân Thất che miệng, cô hoàn toàn không ngờ Vân tiên sinh lại dành cho cô một sự bất ngờ như vậy. Làm sao đây, cô cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy đến ngất đi rồi, trên mặt nóng ran không nói, đầu óc cũng choáng váng, có phải cô nghe nhầm rồi không? Nếu không thì cảnh tượng chỉ xuất hiện trong mơ của cô tại sao bây giờ lại chân thực đến thế này.

Vân Kinh Nguyệt nhìn A Thất mặt mày đỏ bừng, dáng vẻ ngây ngẩn sửng sốt, cũng không nói lời nào, cứ thế không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh. Anh từ từ rũ mắt xuống, lòng bàn tay đang mở ra cũng chậm rãi nắm lại. Có phải cô nghĩ rằng, anh bây giờ tay trắng, lại chỉ là một kép hát, không thể cho cô bất cứ thứ gì nên không muốn đồng ý không.

Một giây sau, người đối diện đột nhiên nhào tới, lực mạnh đến nỗi anh cũng bị cô đẩy ngã xuống đất. Mấy tháng nay cô gái nhỏ luyện tập đâu phải là vô ích.

“Vân tiên sinh, em vui quá, em đồng ý, chắc chắn đồng ý, hi hi.” Vân Thất nhào lên người Vân tiên sinh, cái đầu xù lông cứ thế vùi vào cổ Vân Kinh Nguyệt, không ngừng cọ tới cọ lui, giống như một chú cún con, giọng điệu cũng vui vẻ thấy rõ, như thể không biết e thẹn là gì.

Vân Kinh Nguyệt một tay chống đất, tay còn lại xoa đầu Tiểu A Thất. May quá, anh còn tưởng cô sẽ không đồng ý, trong lòng khó chịu vô cùng, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận cảm giác tim đập thình thịch này. Cô nhóc này thì hay rồi, vô tâm vô phế, hóa ra là bây giờ mới hoàn hồn lại.

Vân Thất cọ đủ đời, ôm lấy vòng eo thanh tú của Vân Kinh Nguyệt: “Nào, đeo nhẫn vào đi.” Cô đưa tay ra, vẻ mặt đương nhiên.

Vân Kinh Nguyệt có thể làm gì được đây, anh chẳng có cách nào với cô cả. Anh muốn cầm lấy chiếc nhẫn: “Hình như, lúc nãy em nhào qua, không biết nó lăn đi đâu mất rồi.”

“Hả? Vậy, vậy mau tìm đi chứ!” Vân Thất cũng không còn ham hố “mỹ sắc” nữa, vội vàng buông tay ra, bò dậy khỏi người Vân Kinh Nguyệt. Mặc dù vòng eo của Vân tiên sinh ôm rất thích, nhưng nhẫn tuyệt đối không thể mất được.

Vân Kinh Nguyệt ung dung nhìn cô gái nhỏ ngồi xổm trên đất tìm kiếm khắp nơi, khóe môi cong lên một đường cong, tà tứ lan tràn.

 “Vân tiên sinh! Mau tìm đi!” Vân Thất bất mãn, giọng điệu đã mang theo vẻ kiêu ngạo và ra lệnh.

“Được rồi được rồi, không lừa em nữa, nhẫn là vật quan trọng như vậy, sao anh có thể để em nhào qua một cái là làm mất được chứ. Em đó, cũng không chịu suy nghĩ kỹ.” Bàn tay còn lại vốn đang chống trên đất của Vân Kinh Nguyệt liền đưa lên mở ra, bên trong chính là một chiếc nhẫn, giản dị nhưng vừa nhìn đã biết được làm rất tỉ mỉ.

“Tiểu A Thất, còn muốn đeo nhẫn không? Đưa tay đây nào.” Vân Kinh Nguyệt buồn cười nhìn cô gái đang ngồi xổm trên đất không chịu đứng dậy, hình như giận rồi, phải làm sao đây, chỉ đành dỗ dành thôi.

“Hừ, lần này tha cho anh, lần sau không được phép dùng chuyện này để trêu chọc em nữa, đây này.” Vân Thất chìa tay ra, nhìn chiếc nhẫn được lồng vào ngón áp út, trái tim dường như cũng theo đó đập rộn lên, nhanh quá, tim có vấn đề rồi.

Trăng khuyết mờ ảo, chưa lên đến ngọn cây, bóng hai người đổ dài trên tường. Ánh trăng dịu dàng, xuyên qua những bóng cây nghiêng ngả, rải xuống vai, lốm đốm một mảng bóng tối đan xen, phản chiếu ánh đèn sáng rực từ nơi nào đó trong sân trước hắt lại. Là vạt áo màu xanh và màu đen chồng lên nhau, khoảng cách được kéo gần lại, hơi thở hòa làm một. Từ đây vận mệnh giao nhau, sống chết có nhau.

Bình Luận (0)
Comment