Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 24

Nhiều ngày qua, Vân Thất đã hỏi thăm khắp nơi, biết được Vân tiên sinh ở trong tù vẫn bình an vô sự. Mặc dù mấy trận đòn roi là điều không thể tránh khỏi, nhưng ít nhất cũng không có gì đáng ngại, chỉ là không biết tại sao bọn họ lại bắt anh.

Cố Viên vẫn đèn đuốc sáng trưng, không vì thiếu vắng Vân tiên sinh mà không thể vận hành được nữa. Có một tiểu đồng làm việc vặt chạy ra hậu viện, nói có người muốn gặp cô. Cô đáp lời, trong lòng có chút nghi hoặc, cô cũng đâu quen biết ai, là ai muốn gặp cô chứ.

Đợi đến khi người đó từ tiền viện đi tới, “Lão già kỳ quặc!” cô buột miệng kêu lên. Ôi thôi, tiêu rồi, cái miệng này của cô, sao lại không quản được mà thốt ra như vậy.

“Cô bạn học nhỏ gọi lão già này như vậy đấy à, quả nhiên vẫn còn ghi hận chuyện mấy năm trước lão không để ý đến cô, ha ha ha.” Thái tiên sinh vẫn mặc bộ đồ màu xám tro đó, trông rất khó bẩn.

“Thái tiên sinh, sao ông lại đến đây ạ?” Vân Thất mời ông ấy ngồi xuống, rót một tách trà, vội vàng chuyển chủ đề.

Ông ấy cũng không để tâm, nụ cười vẫn hiền từ như khi còn dạy học cho cô năm nào. “Lão đến đây vì cậu Tiểu Tạ.”

Tiểu Tạ! Đó là họ gốc của Vân tiên sinh, Thái tiên sinh này quen biết anh, hơn nữa xem ra, mối quan hệ riêng tư còn rất sâu sắc.

“Không cần phải hoảng sợ, chậc, nói ra thì cậu ấy cũng có thể coi là nửa học trò của lão, lão lại có giao tình với nó. Năm đó cô đến đại học Kinh Nam làm sinh viên dự thính, chính là nó đã tìm lão để giúp cô đấy.” Thái tiên sinh dường như nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt thoáng nét u sầu.

Vân Thất không ngờ lại có cả chuyện này nữa. Cũng phải, Đại học Kinh Nam đâu phải ai muốn vào là vào được. Lúc đó cô không hiểu, sau này biết rồi cũng không hỏi Vân tiên sinh, chuyện này cứ thế cho qua, thì ra là vậy.

“Vậy Thái tiên sinh tìm cháu là có cách cứu Vân tiên sinh ra ngoài đúng không ạ?” Vân Thất vui mừng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh lên.

“Cách thì có đấy, nhưng một mình lão thì không được, cho nên mới đến tìm cô.”

“Vậy ông mau nói đi ạ, bất kể là gì cháu cũng có thể làm được!”

“Đừng nói chắc chắn như vậy.” Thái tiên sinh nhấp một ngụm trà, trà ngon, thằng nhóc Vân Kinh Nguyệt này quả là biết thưởng thức, ông ấy thầm nghĩ.

“Trước đây nó đã đắc tội với người ta. Lão đã nói rồi mà, dung mạo của thằng nhóc này đúng là hại nước dại dân, may mà là đàn ông, nếu không thì sớm đã không sống nổi rồi. Vị phu nhân đó trong một lần xem kịch đã để mắt đến nó, bị thằng nhóc họ Vân từ chối nên mới ôm hận trong lòng. Haiz, đã nói là số khổ mà.”

Vân Thất hoàn toàn không thể ngờ được mọi chuyện lại như vậy. Thảo nào, cô đã nói chắc chắn là đắc tội với người khác mà. Trong lòng cô vô cớ oán trách anh, đều tại Vân tiên sinh, ngoại hình đã đẹp trai thì thôi đi, lại còn trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi.

Anh đã khiến cô lo lắng quá lâu rồi, bây giờ chỉ cảm thấy vừa nhẹ nhõm, lại vừa tủi thân vừa buồn cười. “Vậy ông nói đi, cần cháu làm gì ạ?”

“Cô bạn nhỏ quen biết các mối quan hệ của thằng nhóc họ Vân, cô hãy đi dò hỏi về vị phu nhân đó và tìm cách gặp bà ta một lần, sau đó đưa cái này cho bà ta, bà ta tự khắc sẽ đáp ứng một điều kiện của cô. Đến lúc đó cô cứ yêu cầu bà ta thả thằng nhóc họ Vân ra, đảm bảo không có sai sót gì.” Ông ấy lấy ra một chiếc hộp đưa cho Vân Thất, chiếc hộp không lớn, làm bằng gỗ đàn hương, trông có vẻ đã khá nhiều năm tuổi.

“Cái này có phải rất quan trọng không ạ? Cháu lấy đi có phải không tốt lắm không?” Miệng thì nói vậy, nhưng tay cô đã nhận lấy chiếc hộp rồi.

Thái tiên sinh cũng không vạch trần, xua xua tay: “Không quan trọng, không quan trọng, dù sao cũng không phải của lão.”

“Vậy Vân Thất xin cảm tạ Thái tiên sinh ở đây.”

“Không cần đâu, vốn dĩ lão cũng định cứu thằng nhóc đó, chỉ là nếu để cô đi cứu, chắc hẳn nó sẽ vui hơn nhiều đấy. Thôi đừng để nó nhìn thấy cái mặt già này của lão. Lão đi trước đây, tuổi già rồi, phải về nghỉ ngơi sớm.” Thái tiên sinh uống cạn chén trà, đứng dậy định rời đi.

“Cháu tiễn ông, đến lúc Vân tiên sinh trở về, chúng cháu nhất định sẽ đến nhà bái phỏng.” Vân Thất cũng đứng dậy, tiễn ông ấy đi ra ngoài.

“Lão đây không ở lại Thượng Kinh mãi đâu, nói không chừng đến lúc đó đã đi rồi, không cần bái phỏng, kẻo lại đến mà không gặp.” Ông ấy hạ thấp giọng, thân hình già nua loạng choạng bước về phía trước: “Huống hồ, con người ấy mà, nói không chừng chẳng thể gặp lại được nữa.”

Tiễn đến tận cửa, Thái tiên sinh xua tay, một mình khom lưng bước vào bóng tối.

Vân Thất ngẩn người, cô nghĩ đến Lý tiên sinh đã hy sinh vào tháng trước, hai người bọn họ, có lẽ là bạn tốt, chỉ là, giờ đây đã cách biệt âm dương, không bao giờ có thể gặp lại nữa.

Cô nắm chặt chiếc hộp trong tay, một mình đứng ở cửa rất lâu.

Bình Luận (0)
Comment