Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 8

Đầu xuân đã qua, những đóa hoa ngọn cỏ lúc trước chỉ là nụ non nay đều đã bung nở. Liễu rủ bờ đê, cỏ non mới nhú, suối reo róc rách, quả là một khung cảnh tuyệt đẹp.

A Thất vẫn vô tư lự làm một cô bé phục vụ, chỉ là trong đầu vừa nghĩ đến tên yêu tinh dưới ánh trăng đêm đó, lại vừa nghĩ đến người đàn ông trong lương đình mà hôm ấy lòng cô mãnh liệt thôi thúc nhưng lại không được gặp mặt, nhất thời không biết nên nhung nhớ người nào hơn mới phải.

Vân Kinh Nguyệt và Lý Chi Vân cũng đã tìm được người liên lạc để che giấu cho công việc hoạt động ngầm. Nhưng cùng với thời gian thành lập tổ chức đảng ngày càng đến gần, cục diện ở Kinh thành cũng ngày càng trở nên quỷ dị.

Thế lực của phe Bảo Hoàng sau sự kiện phục vị của Trương Nguyên Lễ đã ngày một suy yếu, thế nhưng, các thế lực khác cũng thực sự không muốn có thêm một chính đảng nào đến tranh giành đất nước vốn đã bị các cường quốc xâu xé chẳng còn lại bao nhiêu này với bọn họ. Do đó, việc tìm ra người liên lạc quan trọng nhất để nắm lấy đầu mối đã trở nên vô cùng cấp thiết.

Bởi vì mới tìm được người, công việc của Vân Kinh Nguyệt và Lý Chi Vân cũng rất nhiều. Các loại hình huấn luyện chống trinh sát và bảo mật cho anh ấy đều cần hai người bọn họ phải dạy, mà thời gian, cũng chỉ có thể là vào ban đêm.

Đèn đuốc của Cố Viên vẫn náo nhiệt phi thường, nơi đây chưa bao giờ thiếu sự ghé thăm của những quan to quý nhân.

Đêm ấy, tiếng tuồng kịch du dương rót vào tai.

Không một ai biết rằng, bên dưới Cố Viên có một căn phòng tối, ẩn mình dưới sân khấu hí kịch đang vang rền.

“Vân Kinh Nguyệt, tôi biết chúng ta quả thực không thể chuyển đi nhiều đồ, rất nhiều thiết bị chuyên dụng đều chưa dời qua được, nhưng bây giờ cục diện quỷ dị, quay về tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt.” Lý Chi Vân vẫn như thường lệ mặc một bộ sườn xám đỏ, xinh đẹp động lòng người.

Vân Kinh Nguyệt trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi lại cảm thấy, chúng ta có thể quay về một chuyến. Thứ nhất, nơi đó vốn là địa bàn của cô. Thứ hai, người hôm đó tôi nhìn thấy chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn, tôi tin vào khả năng nhìn người của mình, ánh mắt của cô ấy rất trong trẻo. Cuối cùng, trước khi đưa ra đề nghị này, tôi đã âm thầm quan sát mấy ngày, xác định không có ai đang ngầm theo dõi nhà hàng Chức Vân hay theo đuôi tôi. Vậy thì, những lý do trên đã đủ để tôi quay về một chuyến chưa?”

Lý Chi Vân mấp máy môi, dường như không tìm được lý do nào để phản bác lời của anh, cô ấy dừng lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp: “Được, nhưng anh phải hết sức cẩn thận. Bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, một khi hành tung của chúng ta bị người khác nghi ngờ, mọi nỗ lực của tất cả đồng chí sẽ đổ sông đổ biển. Bây giờ, đồng chí Tạ, tôi nhân danh cấp trên ra lệnh cho anh, phải che giấu kỹ hành tung và mang đồ vật về an toàn!”

Vân Kinh Nguyệt đặt chén trà xuống, đứng dậy, làm một động tác chào: “Rõ, kiên quyết hoàn thành mệnh lệnh!” Giây phút này, những nét quyến rũ thuộc về một kép hát của anh dường như phai đi trong chốc lát, thay vào đó là sự kiên nghị thẳng tắp như cây tùng xanh.

Trăng sáng đột nhiên ẩn mình sau màn mây đen, bầu trời tối sầm lại, tầng mây che kín mặt trăng không để lọt một tia sáng nào, chỉ còn ánh đèn trên mặt đất là rực rỡ. Phía sau Cố Viên, một bóng đen từ trong cửa bước ra, ngồi lên một chiếc xe kéo đã đỗ sẵn ở cổng, người phu xe kéo thấp vành mũ, vội vã chạy về phía trước.

Màn đêm đặc quánh, trên con đường trống trải thỉnh thoảng có một con mèo vụt qua, ngoài ra không còn gì khác.

A Thất đấm đấm vào vai và lưng, hôm nay quán nhỏ của bọn họ đã đóng cửa. Kết thúc một ngày làm việc bưng trà rót nước, cô lưng đau eo mỏi, bây giờ chỉ muốn trở về cái tổ nhỏ của mình nghỉ ngơi thật tốt. Đang ngáp dài bước lên lầu thì chẳng biết từ đâu có một tiếng động lớn vang lên, sống lưng cô cứng đờ, bàn tay đang đấm vai đột nhiên dừng lại.

Trực giác mách bảo cô rằng âm thanh đó không phải là chuyện tốt lành gì. Có lẽ, một tiếng động lớn, dồn dập và vang dội như vậy, là tiếng súng.

Cô nuốt một miếng nước bọt, trong đầu nhanh chóng phán đoán đây nhất định là tiếng súng, nhưng lại không nghĩ ra tại sao rõ ràng mình chưa từng nghe thấy, lại có thể ngay lập tức nhận ra nó. Nhưng lúc này cô cũng chỉ nghĩ rằng âm thanh này chói tai và vang dội, lại gần như vậy, nếu đoán không sai thì có lẽ từ nhà hàng Chức Vân truyền ra. Sau khi ổn định lại tâm trạng, cô thầm nhủ trong lòng mấy lần rằng chuyện này không liên quan đến mình, rồi mới tiếp tục đi lên lầu.

Cuối hành lang chính là căn gác xép nhỏ của cô. Cô đẩy cửa ra, lại đột nhiên bị một bàn tay bịt miệng kéo vào trong cửa, ngay cả một tiếng hét kinh hãi cũng không kịp phát ra.

Lúc này, cô đang dựa vào lồng ngực của người nào đó. Trong phòng tối đen kịt không một tia ánh trăng, lòng bàn tay hơi nóng bịt lấy miệng cô. Trong thoáng chốc, cô còn có thể ngửi thấy một mùi hương trà thanh khiết, không phải là loại hương được cố ý ướp trên quần áo, mà là mùi hương trà thấm đẫm do thường xuyên uống trà, pha trà mà có.

“Suỵt,” cô nghe thấy người đó mở miệng nói, giọng nói có chút quen tai.

Cô mở to mắt, gật đầu một cái, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Vân Kinh Nguyệt cúi đầu xuống nhìn xoáy tóc của cô. Bàn tay cô vì hoảng sợ mà đặt lên bàn tay đang bịt miệng mình của anh, trong bóng tối lờ mờ có thể thấy hai bàn tay chồng lên nhau. So với bàn tay to lớn của anh, đôi tay của cô gái quả thực nhỏ nhắn vô cùng, không phải là một đôi tay mềm mại, nhưng sờ vào lại đầy đặn, trông có vẻ rất dễ n*n b*p.

Anh suy nghĩ một chút, sau đó buông bàn tay đang đặt trên miệng cô ra. A Thất xoay người lại, cô không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, thật sự quá tối. Thế là cô kiễng chân lên, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe thấy tiếng súng rồi, tôi sẽ không nói ra đâu, anh cứ yên tâm đi.”

Bình Luận (0)
Comment