Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 1

Ngày 20 tháng 6 năm 2043 theo Tân lịch, Hề Ngọc Nhữ đi đến cổng trường trung học Thượng Ân ở châu D, tìm thấy quán hoành thánh vẫn còn mở cửa. Ăn xong một tô hai mươi viên hoành thánh, anh đi bộ đến nhà thờ lớn Akas ở khu người giàu, tham dự hôn lễ của Lê Phụng.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng, anh nghe thanh âm phát ra từ ti vi: “Siêu bão Rick đang tiến tới gần, châu D của Liên bang đã ban bố tín hiệu bão cấp 8… Dữ liệu quan trắc cho thấy một số khu vực có mưa to hoặc rất to… Khu ổ chuột dự báo sẽ có mưa to.”

Hôm nay có nơi mưa to —— Mãi đến ngày diễn ra hôn lễ, đài khí tượng mới đưa ra cảnh báo như vậy.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy gió lạnh rít qua những tầng mây đen dày đặc cuồn cuộn, như thể Liên bang đã tiến đến điểm cuối cùng của ngày tận thế. Cũng không biết đã đi bao lâu, chỉ biết khi lần nữa hoàn hồn, Hề Ngọc Nhữ đã ngồi trong hàng ghế khách mời của buổi hôn lễ.

Người chủ hôn cầm cuốn luật Hôn nhân đầu tiên do tổng thống đầu tiên của Liên bang ban hành, thần sắc trịnh trọng, hỏi Lê Phụng và Hướng Thanh có tự nguyện kết thành phu phu, ở bên nhau trọn đời hay không. Hướng Thanh đáp rất nhanh, trên mặt mang theo nụ cười hoàn mỹ, thoạt nhìn như vô cùng mong đợi cuộc hôn nhân này.

Lê Phụng lại không trả lời. Gương mặt hắn giống như thường lệ, không có cảm xúc gì, nhìn Hướng Thanh với thái độ nhàn nhạt, như thể không hề ý thức được đối phương sắp trở thành người chồng hợp pháp của mình, và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người sẽ chung sống cùng nhau suốt quãng đời còn lại.

Có người biết chuyện, tầm mắt nhìn về phía Hề Ngọc Nhữ. Mà Hề Ngọc Nhữ chỉ có thể nở một nụ cười lịch sự, không lộ sơ hở, tối thiểu cũng để người ngoài nhìn vào sẽ tin rằng anh thật lòng chúc phúc cho cuộc hôn nhân của cấp trên của mình.

Vài giây sau, Lê Phụng rời mắt khỏi người mà mình sắp kết hôn, chuyển sang người chủ hôn, dùng chất giọng nhẹ nhàng mà đầy sức nặng, hỏi: “Tôi nhớ vẫn còn một bước nữa, là hỏi xem có ai phản đối không, vì sao chúng ta lại bỏ qua?”

Hắn nói xong câu đó, khán phòng lập tức xôn xao. Sắc mặt của Hướng Thanh cũng thay đổi.

Nhưng hắn tựa hồ không thèm để ý, lại nói với người chủ trì: “Tôi cho rằng chúng ta không cần lược bỏ bước này.”

Bởi vì người lên tiếng là Lê Phụng, vậy nên dù trong khán phòng có không ít nhân vật tầm cỡ của Liên bang, chủ hôn vẫn buộc lòng phải thay đổi trình tự hôn lễ. Ông ta có chút lúng túng, hỏi ra câu hỏi đó.

Ngay khi câu hỏi vang lên, Hề Ngọc Nhữ thấy Lê Phụng nhìn về phía mình, sau đó, dùng thanh âm mà anh đã nghe suốt mười năm qua – giọng nói khiến người ta không phân biệt được cảm tình cùng thái độ, hỏi: “Hề Ngọc Nhữ, anh có phản đối không?”

Nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh. Nhưng anh không để tâm, chỉ là khi đối diện với Lê Phụng, anh cảm thấy mắt mình có cảm giác khó chịu không nói nên lời, vậy nên chớp mạnh một cái.

Lúc này anh nên nói gì đây? Anh phải làm sao mới có thể đưa ra câu trả lời tốt nhất?

Hề Ngọc Nhữ không biết. Khi đối mặt với Lê Phụng, câu trả lời của anh cũng thường là không biết.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà mọi người đang chờ đợi anh đáp lời, anh bắt đầu nhanh chóng nhớ lại những ký ức mình chia sẻ cùng Lê Phụng, và cả những ký ức mà anh giữ lại cho riêng mình.

Trên thực tế, Hề Ngọc Nhữ rất ít khi lưu giữ ký ức, bởi vì anh luôn thích tận hưởng hiện tại, không quá hoài niệm những điều đã qua, cũng không trăn trở về những gì chưa tới. Nhưng Lê Phụng là trường hợp ngoại lệ, hầu như tất cả những chuyện liên quan tới Lê Phụng, anh đều nhớ rõ.

Dù cố gắng quên đi, cũng không thể quên.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào một đêm mưa trong kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp 12.

Lúc ấy Hề Ngọc Nhữ đã phân hóa thành beta được vài năm, một kết quả hợp lý bởi ba mẹ cậu đều là beta, cũng phù hợp với kết quả dự đoán từ hồi nhỏ, không có gì bất ngờ. Nhờ thân phận beta, cậu có thể làm được rất nhiều công việc, trong tình thế không cha không mẹ, cậu cũng không đến mức chết đói.

Tối hôm đó, cậu nhận được một đơn giao hàng hỏa tốc từ khu phố —— đưa một chậu hương tuyết lan[1] đến nhà thờ lớn Akas ở khu nhà giàu.

Chuyện này khá bất ngờ, nhưng cũng không thật sự bất ngờ. Châu D là châu nghèo khổ nhất, mà khu vực bần cùng nhất châu D lại là nơi trồng ra những loài hoa đẹp nhất Liên bang. Nhưng dù có thể đưa hoa tươi đi khắp Liên bang thì cũng chẳng thể thay đổi tình trạng nghèo nàn của vùng đất này.

Xe đạp chạy được nửa đường, trời đổ mưa. Ban đầu chỉ là mưa lất phất, sau một lúc mưa càng lúc càng to, cơ hồ chắn hết tầm nhìn của cậu.

Thời tiết xấu như thế cũng không ngăn được mấy tay lưu manh thường lang thang khắp đường phố châu D. Bọn chúng tránh mưa dưới mái hiên, trộm nhìn tới nhìn lui những người qua đường, trong lòng âm thầm đánh giá đồ đạc trên người họ có đáng giá hay không, cũng cân nhắc xem dùng vũ lực có cướp được không. Nếu cả hai vế đều là có, vậy thì không thể tránh khỏi một cuộc ẩu đả.

Hề Ngọc Nhữ chạm mắt với những ánh mắt lóe lên trong bóng tối, cảm thấy bọn chúng không khác gì lũ chuột cống, lại cảm thấy mình và bọn chúng kỳ thật cũng chẳng khác gì nhau. Vậy là cậu mỉm cười, dời mắt đi chỗ khác.

Cậu biết mình an toàn, bởi vì sẽ không có ai ngớ ngẩn đến mức chủ động tấn công một nam sinh thoạt nhìn giống alpha, cho dù tuổi tác cậu vẫn còn rất nhỏ. Cứ thế, cậu thuận lợi đến được nhà thờ lớn, nhưng Hề Ngọc Nhữ cả người đã ướt sũng, quần áo cũ giặt đến bạc màu dính sát vào cơ thể, di động cũng ướt, may mà bây giờ thiết bị điện tử đều có khả năng chống nước thỏa đáng.

Cả chậu hương tuyết lan đặt trong hộp giữ ấm cũng được bảo vệ ổn thỏa.

Nhà thờ lớn Akas rất lớn, cánh cửa bằng đồng khổng lồ vẽ lịch sử giáo đường, lầu cao tháp nhọn vươn đến tận mây, trên mặt tường và cột đá được trang trí bằng những pho tượng sống động như thật, cửa sổ làm bằng pha lê màu xa hoa lộng lẫy. Huy hoàng, nặng nề, kỳ lạ, hùng vĩ, nổi danh khắp Liên bang, so với khu ổ chuột khác nhau như trời với đất.

Lần theo địa chỉ được đối phương cung cấp, cậu đi đến dưới hành lang mái vòm. Chưa đi được mấy bước đã nghe có tiếng gọi: “Này, ở đây.”

Hề Ngọc Nhữ theo thanh âm nhìn sang, phát hiện có một người đang đứng dựa vào cột đá chạm khắc, thấp hơn cậu nửa cái đầu, vóc dáng cũng gầy hơn một chút, nhưng trên cổ đeo một chiếc vòng ức chế pheromone dành riêng cho alpha.

Alpha kia đứng thẳng lên một chút, nhìn cậu: “Đưa hương tuyết lan đúng không? Không mang dù à?”

“Đúng rồi, lúc tôi đi trời không có mưa.” Hề Ngọc Nhữ lau nước mưa trên mặt, đưa cả chậu và hoa qua, “Trèo đèo lội suối, gió mặc gió mưa mặc mưa, quán triệt tinh thần yêu nghề kính nghiệp, nếu cảm động thì đánh giá 5 sao cho tôi nhé.”

Alpha nhếch miệng cười một cái, nhận chậu hoa xong chỉ qua loa nhìn thoáng qua, hoàn toàn không giống một người nửa đêm đột nhiên muốn hoa đến không ngủ được, thế nào cũng phải đặt giao ngay. Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến Hề Ngọc Nhữ. Trong điện thoại b.ắn ra thông báo đối phương đã ký nhận, còn thật sự đánh giá 5 sao cho cậu.

Cậu hào phóng trưng ra một nụ cười thân thiện: “Cảm ơn đã khen ngợi, trời cao biển rộng, có duyên gặp lại.”

Nói rồi cậu vẫy tay, quay người định đi, nhưng chưa kịp đi thì đã bị gọi lại.

“Này! Anh kia… chờ đã.” Alpha nghiêng người s.ờ soạ.ng bên cạnh cột đá, đưa ra một cái dù đen, “Cầm đi, mưa thế này alpha cũng không chống đỡ nổi.”

Hề Ngọc Nhữ cười một cái, nhưng không nhúc nhích. Thấy cậu không muốn nhận, alpha đó nhét luôn vào tay cậu.

“Cũng không phải thứ gì đáng giá, lần sau tôi mua hương tuyết lan, anh mang trả lại là được.” Nói xong, alpha lại dùng một ánh mắt không chút kiêng nể gì mà đánh giá ngực bụng Hề Ngọc Nhữ, cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thế mà chỉ là beta à.”

Hề Ngọc Nhữ giũ vạt áo dính sát người một chút, không chút bận tâm mà vắt nước mưa.

Beta không có gì là không tốt, không bị pheromone chi phối, không có những phiền phức và bất tiện trong thời kỳ đặc thù, huống hồ đây cũng là đại đa số người bình thường. Cậu chấp nhận thân phận của mình.

“Vậy cảm ơn nhé, lần sau tôi trả lại.” Cậu cười nói, lần này thì đi thật.

Còn tưởng chuyến đi tới nhà thờ lớn Akas đêm nay tới đây là kết thúc, nhưng lúc đi ngang qua đại sảnh, cậu thấy cửa mở ra phân nửa. Có lòng hiếu kỳ quá mức và h.am m.uốn khám phá kỳ thật không phải là chuyện tốt, Hề Ngọc Nhữ trước nay đều có chừng mực, nhưng đêm nay, cậu lại vô thức dừng bước. Chỉ do dự không đến một phút, cậu đã len qua khe cửa đi vào trong.

Hành lang trung tâm dài và hẹp, dẫn dắt cậu tiếp tục bước về phía trước. Một bức tượng Đức Mẹ khổng lồ đặt ở dưới cửa sổ pha lê màu, ánh trăng xuyên qua, phủ lên một tầng rực rỡ.

Đến gần, cậu mới nhìn thấy có một người đứng bên cạnh Đức Mẹ.

Người đó phảng phất như tan giữa làn hơi nước, ánh trăng lạnh lẽo mỏng manh rơi xuống, khiến hắn có vẻ càng mờ ảo. Nhất thời Hề Ngọc Nhữ cũng không xác định được chiều cao, vóc dáng, hay giới tính phân hóa của hắn là gì.

Nghe có tiếng động, người nọ quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Mái tóc dài quá vai, hơi xoăn nhẹ, đồng tử màu xám khói, sắc môi nhạt màu. Gương mặt này đẹp đến không chân thực, dù lãnh đạm nhưng không khiến người ta cảm thấy gay gắt.

Cậu tùy tiện bước vào cũng không khiến người nọ dao động chút nào.

Bởi vì chẳng đáng bận tâm.

Lúc này đã đúng nửa đêm, tiếng chuông nhà thờ lớn Akas chợt vang lên, một tiếng nối một tiếng, nặng nề, xa xăm, như vọng từ thế kỷ trước đến ngày hôm nay.

Người kia động thân.

Khi hắn đi ngang qua, Hề Ngọc Nhữ ngửi được một mùi hương kỳ lạ, rất giống với chậu hương tuyết lan mình vừa đưa tới, nhưng lại xen lẫn chút vị rượu thanh lạnh. Trong bầu không khí này, cậu không chắc đó có phải là ảo giác của mình không.

Sửng sốt vài giây, Hề Ngọc Nhữ đi theo ra ngoài, chỉ bắt kịp bóng dáng của đối phương. Cơ hồ không chút suy nghĩ, cậu đuổi theo, một lúc sau mới một lần nữa nhìn thấy bóng dáng người kia dưới tường hoa hồng. Và cả alpha đã mua hương tuyết lan.

Alpha đó đang dùng một ngữ điệu ác liệt cười nhạo: “Lê Phụng, nhìn xem đây là cái gì?”

Nói rồi nâng chậu hương tuyết lan lên, cố tình hỏi: “Đẹp không?”

Hóa ra tên người đó là Lê Phụng, Hề Ngọc Nhữ nghĩ.

Lê Phụng không thèm quan tâm alpha kia, không nói gì, cũng không bỏ đi.

Không nhận được phản ứng, alpha tựa hồ có chút thẹn quá hóa giận, đi qua đi lại vài bước, sau đó mạnh tay quăng chậu hoa xuống đất, thậm chí còn giơ chân đá văng hoa lẫn bùn đất, ác mồm ác miệng mắng: “Thứ tạp chủng không ra gì! Nở ra hoa trắng cũng không tẩy sạch được mùi bùn tanh trên người.”

Hề Ngọc Nhữ cảm thấy lời nhục mạ này thật ấu trĩ, chẳng ra làm sao. Nhưng Lê Phụng cúi đầu, sóng tóc che khuất đôi mắt xám khói của hắn, như thể vô cùng bất lực, khiến cậu dâng lên một cảm xúc khó diễn tả bằng lời.

Cậu biết mình không nên xen vào chuyện của giới thượng lưu, nhưng cảm xúc thì khó mà khắc chế được, xui khiến cậu bước lên. Nhưng alpha kia nhục mạ Lê Phụng xong thì đùng đùng nổi giận mà bỏ đi, không cho cậu cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Hề Ngọc Nhữ khóe miệng giật giật, nhìn theo bóng lưng alpha, chửi thầm hai tiếng.

“Bên ngoài mưa lớn quá.” Cậu vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lê Phụng, khi khoảng cách chỉ còn chừng một mét, cậu đột nhiên muốn nhìn thử xem đối phương có đỏ mắt không.

Nhưng Lê Phụng đã ngẩng đầu lên trước.

Vẫn là vẻ mặt vô cảm, trong đôi mắt nhạt màu cũng chẳng gợn chút cảm xúc nào.

Hề Ngọc Nhữ không khỏi ngẩng ra: “Cậu…”

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Lê Phụng đã nghiêng đầu nhìn chiếc dù trong tay cậu. Ước chừng hai ba giây sau, hắn hờ hững lui về sau hai bước, xoay người rời khỏi bức tường hoa hồng. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, gần như không cho Hề Ngọc Nhữ có cơ hội mở miệng giải thích cái gì.

Đứng tại chỗ hứng mưa to gió lạnh một hồi, Hề Ngọc Nhữ cảm thấy đầu óc mình hiếm có một lần kẹt cứng ngắt.

Đệt.

Cậu chửi nhỏ một tiếng.

Đêm nay đúng là trúng gió độc mới xen vào chuyện của đám thiếu gia nhà giàu.

Nhưng vừa quay đầu, cậu thấy cây hương tuyết lan bị alpha kia ném dưới đất. Lại một lần nữa, lý trí mất kiểm soát, cậu không chút suy nghĩ nhặt nó lên, còn ma xui quỷ khiến mà ghé sát vào ngửi một chút.

Mùi hương tươi mát say lòng người, rất chân thực. Mà hương khí tương tự hương tuyết lan trên người Lê Phụng thì ngắn ngủi, mê người, lại khiến người ta hốt hoảng không dám tin là thật.

Hề Ngọc Nhữ kiểm tra một phen, thấy alpha chỉ đá vào lớp bùn đất, rễ cây không hư hại. Vậy nên cậu mang cây hương tuyết lan đó về căn nhà nhỏ bé rẻ tiền, bắt đầu chăm một chậu hoa cho riêng mình.

[1] Hương tuyết lan còn gọi là hoa freesia, hay là lan Nam Phi.

Bình Luận (0)
Comment