Đã từng có một thời gian, Tần Khiết xem Lê Phụng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Lê Phụng cảm thấy đây là một chuyện hết sức mình thường, bởi vì hắn mang dòng máu họ Lê, là đối thủ đáng gờm trong cuộc chiến tranh đoạt gia sản với thằng con Lê Ân của bà ta.
Trên thực tế, Lê Phụng trước đây không hề có hứng thú với gia sản của họ Lê, bởi hắn biết sau khi Lê Thu Lâm chết, hắn chắc chắn sẽ có một phần tài sản, pháp luật Liên bang quy định như vậy. Hắn sẽ không vì từ bỏ quyền thừa kế mà mất đi cuộc sống hiện tại.
Nhưng mọi chuyện đều sẽ thay đổi, con người phải quen với điều này.
Ước chừng là vào cuối học kỳ một lớp 12, hắn bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Nguyên nhân là bởi Lê Phụng phát hiện ra Hề Ngọc Nhữ có sức chịu đựng lớn hơn hắn tưởng tượng, và hắn phát hiện ra Hề Ngọc Nhữ còn nghèo hơn hắn tưởng tượng.
Từ miệng ai đó, Lê Phụng thành công chắp vá được quá khứ của Hề Ngọc Nhữ. Năm 10 tuổi, vì một vụ tai nạn mà cậu mất cả cha lẫn mẹ. Chính sách phúc lợi ở khu ổ chuột lại chẳng hoàn thiện, thế nên lúc nhỏ, Hề Ngọc Nhữ không nhận được sự giúp đỡ nào đáng kể. Thứ duy nhất cậu có thể nương tựa vào là căn nhà nhỏ cũ nát mà cha mẹ để lại. Trong căn nhà ấy, Hề Ngọc Nhữ đã sống một mình suốt tám năm.
Hàng xóm và bạn bè đã giúp đỡ rất nhiều, cậu không đến nỗi chết đói. Bọn họ nói rằng Hề Ngọc Nhữ rất biết ghi ơn, dù chỉ một bữa cơm, cậu cũng nhớ trong rất nhiều năm. Nhưng chỉ dựa vào sự giúp đỡ của người khác thì Hề Ngọc Nhữ không thể có cuộc sống như hiện tại. Đây là khu bần cùng, chỉ có hai loại người, khổ và khổ hơn, hiếm có ai dư dả đến mức có thể ban phát thánh tâm, có thể cho được một miếng khi đói đã là tốt bụng lắm rồi. Vậy nên trong năm đầu tiên sau khi mất cha mẹ, Hề Ngọc Nhữ đã bắt đầu kiếp làm công dài đằng đẵng của mình.
Lê Phụng dò hỏi xung quanh, biết được Hề Ngọc Nhữ đã từng làm rất nhiều công việc, chỉ cần được trả tiền, cậu sẽ nhận bất kỳ công việc gì. Cậu dường như lúc nào cũng thiếu tiền, lúc nào cũng phải kiếm tiền. Toàn bộ số tiền mà cậu kiếm được, hoặc là tiêu hết, hoặc là chắt chiu cho tương lai, vậy nên hiện tại vẫn sống rất chật vật.
Trong số những người Lê Phụng hỏi thăm, không phải ai cũng có thiện cảm với Hề Ngọc Nhữ, có người khinh miệt, có người coi thường. Khi người ta không thích một ai đó, ngay cả việc vùng vẫy để sinh tồn cũng bị xem là mưu mô thủ đoạn.
Lê Phụng không bình luận gì về những lời đồn đó, nhưng chuyện Hề Ngọc Nhữ phải liên tục làm thuê để kiếm tiền, hắn đã tận mắt chứng kiến rồi. Hắn cho rằng nếu Hề Ngọc Nhữ đã hứa sẽ luôn ở cạnh hắn thì nên “mỗi thời mỗi khắc” thực hiện lời hứa ấy, nhưng vào cuối tuần, thời gian của Hề Ngọc Nhữ luôn dành cho công việc.
Kỳ thực đối phương làm gì, Lê Phụng cũng không thật sự để ý, chẳng qua là ở nhà một mình thì chán quá, hơn nữa hắn cũng chẳng có gì để giết thời gian. Vậy nên, bắt đầu từ một ngày cuối tuần nào đó, hắn đã tiện thể đi theo Hề Ngọc Nhữ khi cậu ra ngoài làm việc.
Lê Phụng theo Hề Ngọc Nhữ đến phố đèn đỏ hỗn loạn nhất khu ổ chuột, thấy người kia làm bảo vệ cho quán bar và hộp đêm. Nhưng không phải kẻ gây rối nào cũng dễ đối phó, lần thảm nhất, Hề Ngọc Nhữ bị hắt rượu khắp người, chai thủy tinh vỡ trên đầu, mảnh vụn vướng vào tóc. Sau khi vất vả giải quyết xong kẻ gây sự, cậu đến nhà vệ sinh bẩn thỉu hôi thối của quán bar tẩy rửa mùi rượu trên người, dùng máy sấy hong khô quần áo, nhưng khi mặc lại, vẫn còn vệt ẩm ướt rõ ràng. Khi đó, trên mặt Hề Ngọc Nhữ không hề có nét cười.
Sau khi tan làm, Hề Ngọc Nhữ đến trước cổng trường trung học Thượng Ân mua một phần hoành thánh. Lê Phụng biết đó là mua cho mình, bởi vì gần đây hắn đã có thêm thói quen ăn hoành thánh vào bữa khuya.
Khi Hề Ngọc Nhữ chờ hoành thánh, Lê Phụng về nhà trước. Lúc Hề Ngọc Nhữ đẩy cửa bước vào, Lê Phụng thấy nụ cười quen mắt đã trở lại trên gương mặt Hề Ngọc Nhữ. Vào lúc nhận lấy phần hoành thánh kia, hắn bỗng nhiên quyết định sẽ nhân bữa ăn khuya này mà cho đối phương một cơ hội đề ra yêu cầu. Nhưng mãi đến khi hắn ăn hết hộp hoành thành, Hề Ngọc Nhữ vẫn chẳng nói gì.
Có lẽ là vì món hoành thánh hôm đó ngon hơn bình thường, hắn đã chủ động dò hỏi: “Trên người anh có mùi rượu rất nồng.”
Hề Ngọc Nhữ liền cười: “Có người phục vụ vô tình va vào tôi, rượu đổ hết lên người.”
Nói dối.
Hề Ngọc Nhữ đánh mất cơ hội mình không dễ gì có được, Lê Phụng cũng không chủ động nhắc lại.
Tất nhiên, công việc của Hề Ngọc Nhữ không phải chỉ có bấy nhiêu. Lê Phụng còn từng theo đối phương đến chợ hoa, nhìn cậu chạy xe điện dưới ánh nắng gay gắt đi giao hàng khắp nơi, làn da màu bánh mật bị ánh mặt trời thiêu đốt đến ửng đỏ, trán và chóp mũi đều là mồ hôi.
Hắn cũng theo đối phương đến khu du lịch núi Cẩm Ninh, thấy cậu vác những cái cây dính đầy bùn đất leo lên sườn núi. Thân cây thô ráp, dù cách một lớp khăn lông cũng cứa rách lớp da trên vai. Bùn đất hoặc khô hoặc ướt rơi xuống từng mảng, dính khắp người cậu.
Thậm chí hắn còn theo đối phương đến xưởng vật liệu xây dựng, nhìn công nhân trong đó phả những vòng khói thuốc rẻ tiền lên người cậu. Khi túi xi măng bị ném xuống đất, bụi mịn bên ngoài bay tứ tung, bám vào da thịt, chui vào tóc Hề Ngọc Nhữ.
Đôi tay nấu mì, rót nước, chải tóc cho hắn, cứ thế mà bị vấy bẩn bởi khói bụi, bùn đất, mồ hôi, rượu… Hề Ngọc Nhữ khi rời khỏi căn nhà đó, rời khỏi hắn, biến thành một người hoàn toàn xa la, bộ dạng nhếch nhác, chật vật, không còn chút tôn nghiêm.
Bởi vì nghèo, vì ở khu ổ chuột thì không có lựa chọn nhẹ nhàng, vậy nên để sinh tồn, mọi người chỉ có thể cúi đầu trước tủi nhục.
Lê Phụng không hiểu sao con người lại có thể sống cơ cực như vậy, cũng không hiểu tại sao Hề Ngọc Nhữ không chịu xuống nước mở lời với hắn.
Nhưng hắn biết, nếu Hề Ngọc Nhữ về sớm, cậu sẽ mang về những món ăn hợp khẩu vị hắn; nếu về muộn, hắn sẽ có hoành thánh nóng hổi làm bữa khuya. Sau này hắn cũng biết, chiếc lược Hề Ngọc Nhữ mua trên mạng trông thì bình thường, nhưng đã tiêu tốn của cậu cả một cuối tuần hì hục giao hàng ở chợ hoa.
Nhưng tất cả những chuyện Lê Phụng biết hoàn toàn không phải những gì mà hắn mong muốn.
Quan trọng hơn hết, hắn không muốn Hề Ngọc Nhữ bị hắt rượu lên người, không muốn Hề Ngọc Nhữ phơi nắng đến cháy da, không muốn bùn đất bẩn thỉu bám lên người cậu, không muốn những cụm khói thuốc rẻ tiền phả vào mặt cậu…
Mà toàn bộ những chuyện hắn không muốn, hẳn phải bị xử lý hết.
Hề Ngọc Nhữ cần tiền, còn “họ Lê” của Lê Phụng có tiền. Nếu Lê Phụng cũng dùng tiền mua thời gian của Hề Ngọc Nhữ, tốt nhất là mua hết toàn bộ thời gian của cậu, vậy thì những chuyện hắn không muốn sẽ không phát sinh nữa.
Nhưng như vậy thì hắn không còn được ăn hoành thánh ở quán ăn trước cổng trường, để bù lại, Hề Ngọc Nhữ sẽ phải tự mình vào bếp nấu ăn cho hắn mỗi ngày. Như thế cũng có chỗ tốt —— hắn có thể đứng ở bếp, nhìn Hề Ngọc Nhữ ở khoảng cách thật gần, chứ không phải cách một con phố, một bức tường, một rừng cây, một hàng ghế dài.
Vậy nên, trước khi buộc phải quay về nhà chính của họ Lê ở châu A để đón năm mới, hắn đã cho Hề Ngọc Nhữ luôn cần tiền thêm một cơ hội.
Hắn chủ động hỏi Hề Ngọc Nhữ: “Anh cần tiền không?”
Lần này, Hề Ngọc Nhữ rốt cuộc đã đưa ra đáp án trong dự đoán của Lê Phụng. Câu trả lời là có, hơn nữa còn rất thẳng thắng, đầy thực dụng, cậu nói nếu hắn tình nguyện bao nuôi thì còn được ưu đãi.
Lê Phụng nói “được”.
Hắn nghĩ, tuy hiện lại Lê Thu Lâm vẫn chưa chết, thật đáng tiếc, nhưng nếu hắn chưa thể thuận lý thành chương kế thừa phần tài sản thuộc về mình, thì hắn sẽ danh chính ngôn thuận mà giành lấy toàn bộ tài sản của họ Lê.
Này cũng là hợp pháp.
Trước khi rời đi, hắn nói Hề Ngọc Nhữ chờ hắn. Hề Ngọc Nhữ cũng nói “được”.
Nhưng “được” của Lê Phụng là một lời hứa hẹn, còn “được” của Hề Ngọc Nhữ chỉ là một lời nói dối.
Đầu tháng Sáu, hắn từ châu A trở lại, gõ cửa căn nhà đã trống trơn. Mãi đến tận tháng Chín, cánh cửa ấy không mở ra lấy một lần.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Quả Lê à, trong lòng nghĩ gì thì nên nói rõ ra chứ.