“Tôi muốn…” Giọng nói ở đầu bên kia dừng một chút, sau đó lại gân cổ tru lên, “Tôi muốn gì là sao? Anh nghĩ tôi là kẻ bắt cóc à?”
“Tôi có giọng nói quyến rũ hấp dẫn như vậy, anh lại xem tôi là một tên bắt cóc? Anh có nhầm không đó!?”
Hề Ngọc Nhữ không có tâm trạng tranh cãi xem đối phương có phải là một tên bắt cóc hay không. Lê Phụng là người có ranh giới rất rõ ràng, không phải ai cũng có thể tùy tiện chạm vào đồ vật của hắn, nhưng anh không biết ngoài mình ra, Lê Phụng còn bạn bè nào khác không.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì, anh vừa cởi áo thí nghiệm vừa bước nhanh ra ngoài, nhưng ngữ điệu vẫn giữ bình tĩnh: “Vậy cảm ơn anh nhặt được của rơi không bỏ vào túi, tôi có thể đến đâu để lấy lại di động?”
Đối phương hít hà một hơi, không chút kiêng nể gì mà chửi mắng: “Mả cha nó! Ở cạnh người thần kinh cũng có bệnh thần kinh!”
“Không phải bắt cóc, không phải nhặt được của rơi, cũng không phải chuyện linh tinh lang tang gì hết.” Giọng của người kia rõ ràng đang tức giận, “Bệnh viện Tây Giang, mau tới đi, thằng Lê Phụng khùng điên kia sắp chết rồi, giấy báo nguy kịch cũng đã đưa ra rồi!”
Giấy báo nguy kịch.
Đầu Hề Ngọc Nhữ ong lên một tiếng, cảnh tượng trước mắt như chao đảo một chút, trong đầu mơ hồ hiện lên cảnh tượng mười mấy năm trước, chân thực mà lại hư ảo.
Anh siết chặt bàn tay đang run nhẹ của mình, lập tức đi đến bệnh viện Tây Giang. Gần đại học Thủ Châu có rất nhiều bệnh viện, nhưng Tây Giang ở xa nhất trong số đó, phải băng qua một cầu vượt vừa cao vừa dài, chạy đến nơi cũng mất mười phút.
Taxi chạy được nửa đường, những đám mây xám xịt rốt cuộc không kham nổi gánh nặng, ào ào trút xuống cơn mưa lớn. Giọt mưa to bằng hạt đậu, đập lộp bộp trên mui xe, phát ra tiếng vang rầu rĩ, cửa kính cũng nhanh chóng loang đầy nước mưa. Từ chỗ này nhìn xuống sông Tây Giang, trông nó chẳng khác nào biển sâu không thấy đáy, có thể cuộn lên những cơn sóng dữ, nhấn chìm mọi người bất cứ lúc nào.
Trong thời gian ngắn ngủi này. Hề Ngọc Nhữ hồi tưởng cảnh tượng mình gặp Lê Phụng lần thứ hai —— Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé bị thương tích khắp lưng, sốt cao đứng dưới cơn mưa tầm tã, cuối cùng ngất xỉu trước mắt anh.
Bị thương là thật, nuông chiều từ bé có lẽ là giả.
Bởi vì ở trong một căn nhà cũ kỹ lụp xụp, ăn rau dưa chỉ mấy đồng một cân, ngủ chung với người khác trên một chiếc giường không đến mét rưỡi, tắm trong phòng tắm chật hẹp, nước nóng phải nấu bằng ấm đun siêu tốc… Lê Phụng cũng chưa bao giờ tỏ ra bất mãn. Hắn thích nghi rất nhanh, không hề có chút kiêu ngạo khinh thường nào.
Mà khi hắn bị thương, thậm chí có cả giấy báo nguy kịch, người được gọi đến bệnh viện cũng không phải người nhà của hắn, mà chỉ là một người bạn bên ngoài. Hai chữ “con riêng” mà Lam An Bình từng nhắc đến như một tảng đá nặng nề đè chặt lên dây thần kinh của anh.
Một gương mặt đẹp đẽ như vậy, một người có tính cách như vậy, lẽ ra nên được nhận thật nhiều tình yêu vô điều kiện, không vì bất kỳ lợi ích nào. Nhưng hiện tại, Lê Phụng chẳng có được dù chỉ một chút, vậy nên Hề Ngọc Nhữ muốn đối xử với hắn tốt hơn một chút, lại thêm một chút.
Lúc đến bệnh viện mưa vẫn chưa tạnh, thậm chí có vẻ còn lớn hơn. Hề Ngọc Nhữ không để ý lắm, đội mưa chạy thẳng vào trong, nhưng đến khi bước vào sảnh điều hòa mát lạnh, anh mới sực nhớ ra mình còn chưa biết người đang ở đâu. Vừa lấy điện thoại ra định hỏi, phát hiện người kia đã gửi số phòng bệnh.
Anh tìm đến, thấy một người nửa quen nửa lạ ở trước cửa phòng bệnh —— là alpha đã đặt mua chậu hương tuyết lan đến nhà thờ lớn Akas hai năm trước.
Người đó nhìn anh vài lần, sau đó gân cổ gào lên: “Anh là Hề Ngọc Nhữ!?” Thậm chí còn nhảy dựng hai cái, “Không phải chứ, sao anh và Lê Phụng lại biết nhau? Các người, má nó, các người biết nhau à? Sao anh lại quen với hắn?”
Thanh âm của gã vang vọng khắp hành lang.
“Lê Ân.” Tiếng nói của Lê Phụng truyền ra từ trong phòng bệnh, rất nhỏ, nhưng chừng đó là đủ để lấn át tiếng của Lê Ân.
Lê Ân? Em cùng cha khác mẹ của Lê Phụng?
Bởi vì chuyện từng xảy ra dưới tường hoa hồng, có thể nói Hề Ngọc Nhữ không có chút thiện cảm nào với Lê Ân, huống hồ hiện tại không biết Lê Phụng thương thế ra sao, anh không có tâm tình hàn huyên với nó, định đẩy cửa bước vào. Nhưng tay vừa chạm vào chốt cửa đã bị Lê Ân giữ lại.
Lê Ân lấm lét tiếng đến gần anh, nhỏ giọng nói: “Anh tránh xa Lê Phụng một chút, anh ta là một tên thần kinh.”
Hề Ngọc Nhữ nhếch cười, chu đáo nhắc nhở: “Cậu cũng mới gọi tôi là đồ thần kinh.” Sau đó rút tay ra, đi vào phòng bệnh.
Sắp chết, giấy báo nguy kịch – đó là những gì Lê Ân nói với anh qua điện thoại, nhưng trên thực tế, Lê Phụng mặc áo bệnh nhân nửa dựa vào giường bệnh, ngoại trừ sắc mặt hơi tái ra thì không hề có dấu hiệu đèn cạn dầu tắt, sắp ngỏm tới nơi, chỉ là tay phải bị bó thạch cao.
Hề Ngọc Nhữ cảm thấy mình miễn cưỡng có thể thở phào nhẹ nhõm, những ký ức lộn xộn hỗn loạn cũng không còn xuất hiện trong đầu nữa.
“Lê Ân nói cậu sắp chết.” Anh lau nước mưa trên mặt, đi đến trước giường bệnh, nhìn chằm chằm cái tay bó thạch cao kia.
Lê Phụng gật đầu: “Ừm, nó muốn tôi chết.”
Hề Ngọc Nhữ cảm thấy ở đây thảo luận với Lê Phụng chuyện sống chết thật sự vô nghĩa. Với chuyện không cần thiết thì không cần đưa ra giả định.
“Đau không?” Anh kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên lớp thạch cao rắn chắc, không dám dùng lực.
Lê Phụng không nói có hay không, chỉ dịch người sang một chút, tựa đầu lên vai Hề Ngọc Nhữ. Sau đó, hắn đáp lại một câu không liên quan gì: “Lê Ân lén lấy điện thoại của tôi trong lúc tôi bó bột.”
Hơi thở lành lạnh phả vào bên gáy, kết hợp với những lọn tóc dài nhẹ nhàng cọ qua, mang đến cảm giác ngưa ngứa, dễ dàng khiến người ta chìm vào một bầu không khí ảo tưởng không mấy lành mạnh. Nhưng sự gần gũi của Lê Phụng cũng là một loại ảo giác giả dối, thực tế nó không đại diện cho điều gì, cũng không hàm chứa ý nghĩa gì. Nếu ai đó suy nghĩ quá nhiều về những tương tác này, người đó thường sẽ tự sa vào cái bẫy do chính mình tạo ra, khó mà thoát được.
Vậy nên, Hề Ngọc Nhữ chỉ có thể ép mình quen với chuyện này. Kỳ thật anh cũng đã quen từ lâu rồi.
“Ừ, nó thật đáng ghét.”
Anh nói, theo thói quen đặt tay lên tóc Lê Phụng vuốt nhẹ, không ngờ chạm phải một thứ gì đó sắc nhọn, lấy ra mới phát hiện đó là mảnh kính vỡ.
“Cậu…” Anh muốn hỏi, nhưng không biết có nên hỏi ra không.
Ở bệnh viện với em trai cùng cha khác mẹ, trực giác mách bảo anh chuyện này có liên quan đến nhà họ Lê. Nếu Lê Phụng không muốn nhắc đến chuyện trong nhà, vậy anh hỏi thì chẳng khác nào mạo phạm.
Lê Phụng hơi ngẩng đầu nhìn tay anh, không hề ngập ngừng, nói: “Bị xe tông.” Giọng điệu và biểu cảm như thể chuyện này chẳng có gì to tát.
Hề Ngọc Nhữ há hốc miệng, nhưng không nói được lời nào.
Khi sống trong khu dân nghèo ở châu D, anh có thể chỉ vì một lời sỉ nhục mà sẵn sàng lấy lại thể diện cho Lương Gia Thật, bởi vì chuyện đó nhẹ nhàng, đơn giản, không có chút khó khăn nào. Nhưng hiện tại, ở châu A, cho dù Lê Phụng bị xe tông, gãy tay phải, anh cũng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài vô nghĩa, bởi vì chuyện này quá nặng nề, gian nan, và sẽ phải trả giá rất nhiều.
Lần đầu tiên Hề Ngọc Nhữ cảm thấy mình thất bại đến mức này. Ngón tay anh luồn vào tóc Lê Phụng, chậm rãi chải vuốt, rồi đột nhiên nói ra một câu mà xưa nay chưa từng nói.
Anh nói: “Lê Phụng, nếu tôi cũng có nhiều tiền như các cậu thì tốt biết bao.”
Tiền quyền đi liền với nhau, có bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu quyền. Nhưng Hề Ngọc Nhữ sinh ra ở vùng lạc hậu nhất Liên bang, ở khu bần cùng nhất, cái gì cũng không có. Dù cơ thể có thể sánh ngang với một alpha cao cấp, nhưng anh vẫn chẳng thể nào che mưa chắn gió cho người khác.
Lê Phụng trầm mặc một lúc. Có lẽ rất lâu, có lẽ chỉ là trong chốc lát. Cuối cùng hắn chỉ nói một câu: “Anh sẽ có.”
-
Lê Ân không biết rời đi từ khi nào, nhưng cậu ta đi rồi, hai người cũng không thể trải qua những ngày yên ổn ở bệnh viện.
Chuyện Lê Phụng bị thương nhanh chóng lan truyền khắp Phi Quang, chỉ trong một ngày đã có vô số người đến thăm bệnh, giỏ trái cây chất đầy trên bàn trà trong phòng. Hề Ngọc Nhữ không muốn gặp những người này, bèn vào nhà vệ sinh lướt di động. Người trốn trong nhà vệ sinh thì không thấy có vấn đề gì, người được thăm lại không chịu nổi sự quấy rầy này, bắt Hề Ngọc Nhữ làm thủ tục xuất viện cho mình.
Để chăm sóc cái người vốn đã không có khả năng sống tự lập, lúc này còn họa vô đơn chí, Hề Ngọc Nhữ chỉ có thể tạm theo Lê Phụng đến căn nhà ngoài trường học. Căn nhà Lê Phụng mua bên ngoài rất lớn, lấy sáng tốt, so với căn nhà của Hề Ngọc Nhữ ở châu D thì khác nhau một trời một vực.
Nhưng Hề Ngọc Nhữ thích ứng rất nhanh, không mất bao lâu đã tìm được chợ và siêu thị gần đó, cùng với nơi cất nồi niêu xoong chảo trong nhà, bắt đầu phụ trách ba bữa một ngày và chăm sóc sinh hoạt cho đại thiếu gia.
“Thầy nói tôi rất có thiên phú, tương lai có thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực này.” Hề Ngọc Nhữ vừa đặt tô hoành thánh xuống trước mặt Lê Phụng, vì hắn bị thương nên anh đã từ chối yêu cầu thêm ớt cay của hắn, “Đôi tay vốn dùng để làm thí nghiệm hiện giờ đang nấu cơm cho cậu, cậu nên biết ơn vì điều đó.”
Lê Phụng làm như không nghe thấy, thản nhiên thưởng thức món hoành thánh mà hắn đã ngóng chờ từ lâu.
Hề Ngọc Nhữ cười hừ một tiếng, cũng tự lấy một tô ngồi xuống bên cạnh Lê Phụng, ăn từng miếng. Ừm, hương vị rất ngon, nếu thất nghiệp có thể tính đến chuyện mở cửa hàng hoành thánh ở trước cổng đại học Thủ Châu, nói không chừng sẽ có vài cậu ấm cô chiêu hình thành thói quen ăn hoành thánh như bữa khuya, không có ăn thì sẽ ngồi bên giường, lẳng lặng dỗi hờn không chịu ngủ.
Anh ăn rất nhanh, chỉ trong vài phút đã giải quyết xong tô hoành thánh, ngẩng lên nhìn Lê Phụng, mới phát hiện thức ăn trong chén đối phương vẫn còn nguyên. Nhận ra Hề Ngọc Nhữ đang nhìn mình, Lê Phụng cũng ngước mắt nhìn lại, chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên bắt đầu chầm chậm dùng cái muỗng làm trò trước mặt anh.
Có lẽ dùng tay trái không quen, muỗng cầm không chắc, hắn khuấy mấy vòng trong tô mới khó khăn vớt được một viên hoành thánh, múc lên cũng rất vất vả. Mất sức chín trâu hai hổ mới nâng lên được, nhưng ngay sau đó tay hắn run nhẹ, hoành thánh rơi trở về trong tô. Vài giọt nước xúp nóng hổi bắn lên mặt Lê Phụng. Dù bị nóng đến đỏ cả da, hắn cũng không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn Hề Ngọc Nhữ.
Chỉ nhìn nhau vài giây, Hề Ngọc Nhữ hoàn toàn đầu hàng.
“Ôi ——” Anh thở dài một hơi, lấy tờ khăn giấy ướt giúp hắn lau mặt, “Đại thiếu gia, không thì cậu theo họ tôi đi.”
Thế này có khác gì chăm con đâu, không mang họ của anh thì đúng là vô lý.
“Hề Ngọc Nhữ, anh thay đổi rồi.” Lê Phụng để anh lau mặt, giọng điệu lại nhàn nhạt lên án, “Trước kia anh không thở dài với tôi.”
Hề Ngọc Nhữ vo khăn giấy thành một cục rồi vứt vào thùng rác: “Thế sao? Có thể là cậu quên đấy, thật ra tôi rất thường thở dài.”
Sau đó anh kéo ghế đến gần, bưng tô lên, bắt đầu đút hoành thành cho cái người không thể tự chăm lo cho bản thân kia: “Tôi càng thêm quyết tâm theo chủ nghĩa không con cái, hy vọng vợ tương lai của tôi cũng có cùng suy nghĩ.”
Miệng thì than thở, nhưng mỗi viên hoành thánh múc lên đều được thổi nguội trước khi đưa đến bên miệng Lê Phụng. Lê Phụng được chăm tận răng như thế cũng không thấy ái ngại chút nào, trái lại còn thầm nhấm nháp câu cuối cùng của Hề Ngọc Nhữ trong lòng. Nhấm nháp xong, hắn chợt cảm thấy Hề Ngọc Nhữ phát âm chữ “vợ” rất thú vị.
Có chút mập mờ, chút ái muội, lẫn một chút thẹn thùng, hoàn toàn không phải kiểu thẳng thắn, dứt khoát, quang minh chính đại giống những lời nói khác. Điều này thật mới mẻ, đến mức Lê Phụng muốn nghe thêm vài lần nữa.
Nhưng hắn không nói ra, mà chọn đúng khoảnh khắc trước khi viên hoành thánh tiếp theo được đưa đến bên miệng, nhìn thẳng vào Hề Ngọc Nhữ, nói: “Hề Ngọc Nhữ, anh là một beta.”
Vậy nên không cần tự giới hạn bạn đời tương lai quá rõ ràng.
Suy cho cùng, thứ omega có Hề Ngọc Nhữ cũng có, chỉ là nếu muốn có được, người tìm kiếm bắt buộc phải bỏ ra nhiều công sức hơn.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Tiệm hoành thánh nên đặt tên là gì đây? (chống cằm.jpg)