Khi Hề Ngọc Nhữ lần nữa mở mắt ra, anh phát hiện ánh sáng từ kính cửa sổ đang rơi trên mặt mình. Thế giới trước mắt thật kỳ lạ, bên cạnh lại là sự thật tr.ần tr.ụi.
Anh khẽ nhúc nhích cơ thể mệt mỏi của mình, cơn đau lập tức đánh tới, phải mất vài phút mới có thể gom góp chút sức lực. Thử chuyển động thân thể, Hề Ngọc Nhữ mới phát hiện ra Lê Phụng đang ôm chặt mình. Anh nghiêng đầu nhìn lại, thấy mồ hôi trên người Lê Phụng đã khô, nhưng tóc vẫn dính trên mặt. Những nếp gấp hỗn loạn của chăn gối hằn lên da hắn vài vệt đỏ nhàn nhạt trong lúc ngủ say.
Nhìn không đến một phút, Hề Ngọc Nhữ xoay đầu, mở miệng chửi thề một câu.
Khi đó, những lời Tần Khiết nói vừa mềm mỏng vừa hợp tình hợp lý, nói đến thành khẩn chân tình, giống như muốn mở lòng với anh; còn anh thì ngu ngốc buông lỏng cảnh giác, đồng ý đi vào hầm ngục. Hiện giờ nhìn lại, dù là tỏ ra yếu thế hay cố tình uy hiếp thì đều là thủ đoạn mà Tần Khiết dùng để đùa bỡn nhân tâm, giăng bẫy hãm hại thôi.
Quả nhiên Lam An Bình nói đúng, danh gia vọng tộc đều là ngươi lừa ta gạt, ai ai cũng là cáo già ranh ma. Anh đúng là còn quá non, cứ thế bị lừa một vố đau điếng.
Huống hồ, đây là thời đại nào rồi mà còn dùng trò này để hãm hại người khác? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng một beta như anh bị làm vài ngày sẽ đòi sống đòi chết liều mạng với Lê Phụng sao?
Dù sao cũng không thể đánh dấu, khó mà tạo ra được sinh mạng nào. Vả lại, dù thật sự muốn liều mạng tính sổ thì anh cũng nên đi tìm kẻ chủ mưu, chứ không phải đổ lên đầu một nạn nhân như Lê Phụng.
Hoãn lại vài phút, anh cố gắng chống người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện tay còn bị trói. Giữa chừng, tay anh đã được tháo ra khỏi đầu giường, nhưng hai tay vẫn còn buộc lại với nhau, cổ tay bị ma sát đến rách da, máu thấm vào dây trói.
“Đồ khốn.”
Hề Ngọc Nhữ nâng tay, dùng răng cắn nút thắt, nút thắt lỏng ra, trong miệng cũng có vị máu của mình, vừa tanh vừa ghê tởm.
Đợi đến khi ngồi dậy được, anh lại có chút hoang mang. Hiện giờ cửa không mở được, không liên lạc được với ai, Lê Phụng vẫn chưa tỉnh, anh cũng chưa biết phải làm gì tiếp theo.
Đại đa số alpha đều có xu hướng chọn omega chứ không phải một beta không có gì đặc sắc. Suy cho cùng mọi người đều muốn lựa chọn người có thể giúp mình thuận lợi vượt qua kỳ mẫn cảm, pheromone của omega cũng có thể xoa dịu cảm xúc của họ. Beta thì khác, trong thời kỳ đó, việc duy nhất có thể làm là trói alpha lại thôi. Hình ảnh Lê Phụng gần như phát điên vì không thể đánh dấu vẫn còn rành rành ngay trước mắt.
Hề Ngọc Nhữ lại thở dài một hơi.
Không biết Lê Phụng tỉnh lại sẽ như thế nào. Bị ép phát sinh quan hệ với người bạn mà mình luôn tin tưởng, phải chăng hắn sẽ cảm thấy phẫn nộ và tuyệt vọng?
Cũng không biết hai người còn có thể tiếp tục làm bạn không.
Nợ nần rối rắm, không biết tính toán thế nào.
Ngồi một lúc, nửa dưới truyền đến cơn đau như bị xe nghiền qua, mỗi lần hít thở đều tăng thêm đau đớn, vậy nên Hề Ngọc Nhữ lại nằm xuống.
“Kỹ thuật tệ muốn chết.”
Một câu này vừa nói xong, người đang ngủ say rốt cuộc có phản ứng.
Lê Phụng vô thức quờ quạng bên cạnh, cảm nhận được sự mềm mại quen thuộc, lúc này mới chậm chạp mở mắt. Mà Hề Ngọc Nhữ cũng đúng lúc này nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn chạm mắt đối phương.
Trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc vẫn là Hề Ngọc Nhữ mở lời trước: “Tỉnh rồi?”
“Ừm.” Lê Phụng lên tiếng. Giọng hắn khản đặc, chẳng khá hơn Hề Ngọc Nhữ là bao. Hai người hiện tại đều đang mất nước nghiêm trọng.
Hề Ngọc Nhữ chậm rãi xoay đầu, nhìn lên trần nhà, hỏi: “Có nhớ đã làm gì không?”
“Nhớ.”
Sau đó lại là một sự im lặng kéo dài.
Cho đến khi có tiếng “lạch cạch” vang lên, Hề Ngọc Nhữ mới hoàn hồn. Lê Phụng đã tháo rọ ngăn cắn xuống.
“Hóa ra cậu tự tháo nó ra được?” Hề Ngọc Nhữ bật cười, “Vậy sao lúc đó cứ hỏi tôi phải làm sao?”
Vừa nói xong, anh không cười nữa. Miệng im bặt, đầu óc lại bắt đầu rối tung lên. Anh không chỉ lôi những ý nghĩ đã sắp xếp ngăn nắp ra nghiền ngẫm lại một lần, mà còn nảy sinh ra vài ý tưởng hoang đường và nguy hiểm.
Sự cố. Đúng vậy, đây vốn chỉ là một sự cố.
Nếu nói một cách thẳng thắng, đây là kết quả mà đám người Lê Ân cố ý sắp đặt, vậy nên kẻ phải chịu trách nhiệm, kẻ phải trả giá chính là mẹ con bọn họ; còn anh và Lê Phụng là người bị hại trực tiếp, theo lý mà nói, chính là nạn nhân vô tội.
Lê Phụng rơi vào kỳ mẫn cảm trong trạng thái nguy hiểm, không khống chế được bản năng của mình. Hề Ngọc Nhữ đã cố gắng phản kháng, nhưng rốt cuộc bại trận. Vì vậy, anh không nên trách cứ Lê Phụng, Lê Phụng cũng không nên giận chó đánh mèo lên anh, đây mới là hướng suy nghĩ công bằng và hợp lý nhất.
Nhưng nếu chỉ vì cái “công bằng và hợp lý” đó mà có thể bình tĩnh xem những gì đã xảy ra là “một sự cố”, thì lại có vẻ quá bất cận nhân tình.
Thế nhưng…
Thế nhưng…
Cuộc đời biến thành như thế này, chẳng khác gì tình tiết trong mấy bộ phim thần tượng hay tiểu thuyết mạng đầy rẫy trên internet, mà sự cố kiểu này cũng là mô típ thường thấy nhất. Nếu đã nhàm chán lỗi thời đến vậy, sao không thể theo lối cũ đến cùng cho trọn vẹn? Từ sự cố này, sao bọn họ không thể phát triển thêm gì khác?
Nhưng suy nghĩ đó vừa nảy sinh, Hề Ngọc Nhữ liền cảm thấy mình cũng thật đáng khinh.
Bị người hãm hại, bị lợi dụng như một quân cờ, bị cư.ỡng b.ức, vậy mà còn giống một kẻ si tình đáng thương, muốn khẩn cầu tình yêu từ người khác. Anh thật sự không có tôn nghiêm, thiếu thốn tình cảm đến mức này sao?
Nếu cuộc đời cũng đơn giản như làm thí nghiệm, lập bảng số liệu, viết luận văn thôi thì tốt biết mấy, mọi biến số đều có thể kiểm soát, mọi thất bại đều có thể dẫn đến thành công.
Sau một lúc lâu, Lê Phụng đột nhiên mở miệng hỏi: “Hề Ngọc Nhữ, tại sao anh lại tới đây?”
Hề Ngọc Nhữ sửng sốt, nhíu mày: “Lê Ân đưa tôi tới, sau khi ra khỏi đây cậu có thể hỏi thử. Hơn nữa tôi cũng không biết cậu đến kỳ, thế nên mới mở cửa đi vào. Cậu biết tôi là beta mà, không ngửi được pheromone.”
Nói nhiều như vậy là vì trong lòng có hổ thẹn. Anh có tâm tư bất chính với Lê Phụng, vậy nên dùng lời nói che đậy cảm xúc.
“Không phải.” Giọng Lê Phụng khàn khàn, trầm thấp, giống được bao bọc trong những hạt âm thanh nhỏ bé, len lỏi vào tai anh, “Anh, tại sao lại tới đây?”
Qua hồi lâu, Hề Ngọc Nhữ mới hiểu ý tứ trong lời này, vậy nên chậm rãi chống thân thể mình nghiêng người sang, đối diện với Lê Phụng. Màu đỏ đã rút đi, con ngươi khôi phục màu xám khói như thường, một lần nữa trở về với dáng vẻ không chút cảm xúc.
“Thời gian gần đây trong trường có nhiều lời bàn tán về cậu, nói cậu và cha cậu… tóm lại không tốt đẹp gì. Hơn nữa cậu cũng không liên lạc với tôi, vậy nên tôi lo lắng.” Tuy chính anh là người nói muốn thay đổi mối quan hệ này, nhưng lúc này trách móc đối phương không liên lạc, anh cũng không hề chột dạ, “Lê Phụng, tôi lo lắng cho cậu.”
“Nếu những lời bọn họ nói là thật thì sao?” Lê Phụng hỏi, “Lê Thu Lâm không ưa tôi.”
Câu hỏi này rất dễ hiểu, cũng rất dễ đáp.
“Chuyện đó không ảnh hưởng đến việc tôi lo lắng cho cậu. Lần đầu tiên tôi đưa cậu về nhà, cậu cũng chỉ có một thân thương tích thôi. Tôi không muốn để cậu một mình chịu đựng khinh nhục và chỉ trích, lần đầu tiên nhìn thấy cậu và Lê Ân ở nhà thờ lớn Akas, tôi đã nghĩ như vậy.”
Trong phòng giam yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng hô hấp của hai người bọn họ.
Một lúc lâu sau, có lẽ cũng không lâu lắm, đôi mắt khép hờ của Lê Phụng chợt mở to hoàn toàn, thoáng hiện lên cảm xúc. Hắn vươn tay, ôm Hề Ngọc Nhữ vào lòng, vậy nên hai người dán sát vào nhau, không còn khoảng cách.
Hề Ngọc Nhữ kinh ngạc: “Lê Phụng…”
“Hề Ngọc Nhữ, ở lại với em đi.” Vòng tay của Lê Phụng càng siết chặt, hơi thở cũng nóng lên, “Em không muốn thay đổi mối quan hệ với anh, không muốn sống một mình ở đó, cũng không muốn ăn hoành thánh một mình.”
“Chúng ta nên ở bên nhau. Từ hai năm trước, lẽ ra chúng ta nên luôn ở bên nhau rồi.”
“Ở lại với em đi, em sẽ cho anh mọi thứ anh muốn.”
Đầu óc Hề Ngọc Nhữ trống rỗng. Từ câu đầu tiên của Lê Phụng, anh đã cảm thấy mình dường như không hiểu được ngôn ngữ loài người nữa rồi. Mãi đến khi răng nanh sắc nhọn của Lê Phụng cạ lên sau cổ anh, dùng một tư thế không cho kháng cự cắn xuống, đâm xuyên qua lớp da nơi tuyến thể vô dụng, rót vào thứ pheromone mà anh không thể ngửi thấy, Hề Ngọc Nhữ mới sực tỉnh.
Lê Phụng có hệ thống logic của riêng mình. Dù là cách đối nhân xử thế, hay nói chuyện giao lưu, hắn thường xuyên cất giấu suy nghĩ thật sự của mình trong những lớp hàm ý, buộc người khác phải tự suy đoán. Đa số thời điểm, Hề Ngọc Nhữ có thể hiểu được, nhưng cũng có đôi khi anh giải mã sai.
Nhưng hiện tại, Lê Phụng hiếm có một lần thẳng thắng nói: Hề Ngọc Nhữ, ở lại với em đi.
Như thể mong muốn này thật sự mãnh liệt, như thể hắn sẽ không chịu nổi nếu không giữ được Hề Ngọc Nhữ lại bên người.
Vậy nên Hề Ngọc Nhữ không nhịn được mà hồi tưởng, nhớ Lê Phụng đã chờ anh suốt ba tháng ở châu D, nhớ Lê Phụng lặng lẽ chủ động tiến lại gần anh khi bọn họ tái ngộ ở châu A, nhớ đến những cái ôm chặt đến mức không thở nổi, nhớ thói quen thân cận và dựa dẫm… nhớ lại hết thảy những gì bọn họ đã trải qua cùng nhau.
Dường như Lê Phụng cố chấp rót pheromone vào người anh như vậy thật sự có tác dụng, trái tim Hề Ngọc Nhữ đập loạn, thanh âm chấn vào màng tai, máu khắp người nóng lên, mỗi tế bào trong cơ thể anh dường như đều đồng loạt đưa ra một kết luận —— có lẽ Lê Phụng… cũng thích Hề Ngọc Nhữ.
Hương tuyết lan được chăm sóc trong nhà kính, cũng sẽ chủ động chọn một kẻ nhặt mót chẳng có gì trong tay.
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã khảm sâu vào xương tủy, khiến anh không thể không tin.
“Hề Ngọc Nhữ, em không đánh dấu được anh.” Lê Phụng liếm nhẹ lên vết thương trên tuyến thể, tiếng nói khẽ khàng.
Đầu óc Hề Ngọc Nhữ nóng lên, đè ngược hắn xuống giường.
Người mình thích cũng thích mình, đây là một phần thưởng lớn lao hiếm có trong đời. Phần thưởng đến tay, tất cả những gì xảy ra trước đó đều không còn quan trọng nữa. Anh chống tay trên người Lê Phụng, nhìn hắn vài giây, đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên môi đối phương, nói: “Đánh dấu rồi.”