Hậu quả của chuyện tình dưới mưa là Hề Ngọc Nhữ đổ bệnh.
Nhưng Lê Phụng thì vẫn có thể tung tăng nhảy nhót.
Hề Ngọc Nhữ suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy hẳn là vì gen alpha quá mạnh chứ không phải vì anh gần đây thường xuyên thức khuya, bỏ bê việc rèn luyện thân thể. Hơn nữa khoảng thời gian đó còn dùng để làm lụng mua quà cho Lê Phụng, vậy nên anh yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
Chỉ là, trông chờ vào việc Lê Phụng chăm sóc đúng là một chủ ý tệ hại, chẳng khác gì con bạc tuyệt vọng nói “đây là lần cuối cùng”.
Khi Lê Phụng lại lần nữa bưng chén canh có màu sắc và mùi hương kỳ lạ đến trước mặt anh, lại chuẩn bị đút cho anh uống, Hề Ngọc Nhữ rốt cuộc không nhịn được nữa: “Có phải em quen với một omega họ Tây Môn[1], hai người hợp tác lấy mạng anh đúng không?”
“Cái gì?”
“Không có gì, chuyện cười của nước láng giềng thôi.” Hề Ngọc Nhữ được đỡ dựa vào lòng Lê Phụng, bất ngờ phát hiện ra vòng tay hắn rộng lớn hơn tưởng tượng, nhất thời khó mà liên tưởng hắn với cái người thường thích bám dính lấy anh. “Anh đang nghĩ, hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, sao không gọi đồ ăn bên ngoài cho rồi? Đặt giúp anh một phần thức ăn đi, khổ thân em, anh sẽ biết ơn em lắm lắm.”
Lê Phụng nhìn Hề Ngọc Nhữ một hồi, sau đó làm trò ngay trước mặt anh, bưng chén canh chậm rãi húp sạch.
Lặng lẽ biểu đạt sự bất mãn của mình.
“Lê Phụng, sao em buồn cười vậy?” Hề Ngọc Nhữ vừa ho khan vừa cười, gương mặt đỏ lên. Anh bắt chước tư thế mà Lê Phụng thường làm nhất, tựa đầu mình lên vai đối phương, dùng mái tóc ngắn cọ vào phần cổ lộ ra bên ngoài của hắn, “Ngốc quá.”
Mùi hương khó diễn tả thành lời len vào xoang mũi, mạch đập vang lên bên tai, anh tựa hồ có thể nghe được thanh âm dòng máu lưu chuyển trong cơ thể Lê Phụng. Chân thật, sống động, gần gũi.
Lê Phụng không để tâm đến nhận xét của anh, chỉ xốc chăn leo lên giường, hai người giữ tư thế đó chậm rãi nằm xuống, ôm nhau giữa đệm chăn.
“Hề Ngọc Nhữ, đây là anh dạy em làm.” Nằm yên rồi, Lê Phụng mới bắt đầu lên án.
Hề Ngọc Nhữ rúc vào lòng Lê Phụng, hít sâu mùi hương trên cơ thể đối phương: “Vậy chắc chắn là do em luyện tập chưa đủ, không phải tại anh. Không thì sau này em phụ trách nấu cơm đi, nấu nhiều tất thành đầu bếp giỏi.”
Hai người bắt đầu nói những chuyện linh tinh chẳng đâu vào đâu, nhưng Hề Ngọc Nhữ đang bệnh, nói một hồi mơ mơ màng màng, không còn biết mình đang nói gì nữa. Cái ôm mang đến độ ấm dễ chịu, vòng tay vững vàng khiến người ta cảm thấy an tâm, không bao lâu sau, Hề Ngọc Nhữ đã ngủ thiếp đi trong lòng Lê Phụng, mơ một giấc mơ đẹp mà tỉnh lại không thể nhớ nổi chi tiết.
Ký ức đẹp đẽ luôn tồn tại lâu dài. Dẫu sau này Hề Ngọc Nhữ có rất nhiều chuyện không cam lòng, nhưng mỗi khi nhớ về chuyện cũ, khoảng thời gian hạnh phúc nhất giữa hai người luôn là thứ hiện lên đầu tiên. Trong mỗi khoảnh khắc anh thấy mình không hiểu được Lê Phụng, trong những đêm khuya khắc khoải lạnh lẽo, trong những lần mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả, anh đều sẽ dùng những ký ức này để xoa dịu chính mình, tự nhủ rằng anh thật sự có được tình yêu của Lê Phụng.
Nhưng rồi, ảo mộng cũng sẽ có ngày tan vỡ.
Nếu phải suy xét thật kỹ, Hề Ngọc Nhữ sẽ truy nguyên sự thay đổi giữa hai người, hoặc nên nói là sự thay đổi của Lê Phụng, về một ngày rất xa xôi trong quá khứ.
Đại khái là vào một ngày hè cuối tuần, trong học kỳ hai năm 2, giữa buổi quá trưa. Khi đó anh và Lê Phụng đang ngồi ở sô pha ăn chung nửa trái dưa hấu, trên ti vi phát một tiết mục tạp kỹ ồn ào. Dưa hấu còn chưa ăn xong, Lê Phụng nhận được tin Lê Thu Lâm nhập viện.
Lê Phụng cau mày, nhận vài cuộc gọi hối thúc, hắn đành thay đồ đi bệnh viện. Hề Ngọc Nhữ đối với nhà họ Lê danh phận nửa vời, chỉ có thể ở nhà chờ đợi. Sắc trời tối dần, ti vi chiếu hết chương trình này đến chương trình khác, vỏ dưa ăn xong đã vứt vào thùng rác… mãi đến sáng hôm sau, Lê Phụng mới trở về.
Trên thực tế, tình hình của Lê Thu Lâm không đáng lo ngại, chỉ là lần này lão nhập viện đã chính thức khai màn tranh đoạt trong gia tộc họ Lê. Cuộc sống bắt đầu thay đổi từ thời điểm đó, bởi vì Lê Phụng quyết định tranh quyền.
Thường thì Hề Ngọc Nhữ không muốn nghĩ quá nhiều về cuộc đời của mình, cứ để mọi thứ vụt qua cũng không phải không tốt. Không kéo tơ lột kén thì không cần nhìn kỹ xem mình đã ăn bao nhiêu cực khổ.
Lê Phụng cũng là một sự kiện mơ hồ như thế. Anh chưa từng đi sâu tìm hiểu những điểm kỳ lạ trong lần đầu tiên hai người gặp gỡ, cũng như chưa từng truy vấn kết cục của Sài Tắc năm xưa là thế nào. Nhưng từ khi xác định tâm ý của mình, Hề Ngọc Nhữ không nỡ bỏ qua bất kỳ điều gì liên quan đến Lê Phụng nữa, vậy nên anh có thể nhìn thấy sự thay đổi rõ ràng của hắn.
Trước 20 tuổi, Lê Phụng ít nói và hơi kiêu kỳ, là một thiếu niên vẫn còn tính trẻ con; sau 20 tuổi, Lê Phụng chững chạc và trầm ổn, phảng phất có khí chất người thừa kế tương lai của nhà họ Lê. Tựa hồ bớt ỷ lại, còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đôi khi anh tỉnh giấc giữa đêm, quan sát tỉ mỉ từng đường nét của Lê Phụng, từ mắt, mũi, miệng, dáng người, làn da, mái tóc… sau đó muộn màng nhận ra, chính sự mơ hồ của bản thân đã khiến anh tự tiện vẽ nên một Lê Phụng cần được anh bảo vệ. Nhưng kỳ thật Lê Phụng cao lớn, sắc sảo, không phải là loại người dễ bị kẻ khác chèn ép.
Chuyện này rất tốt, đương nhiên là cực kỳ tốt.
Lê Phụng thật sự giống một tinh anh của xã hội thượng lưu trong trí tưởng tượng của Hề Ngọc Nhữ, là kiểu người mà một đứa trẻ đến từ châu D bần cùng nghèo khó luôn khát khao được trở thành, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất mà người bình thường khó lòng sánh kịp.
Đôi khi Hề Ngọc Nhữ cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ thu hẹp lại, đôi khi lại cảm thấy càng xa hơn. Hoặc có lẽ, đó cũng chỉ là ảo giác của anh, bởi vì cuộc sống hiện tại của bọn họ không còn như trước nữa.
Và rồi, Hề Ngọc Nhữ nghĩ, có lẽ anh cũng nên trưởng thành hơn.
–
Đó là cách lý giải của Hề Ngọc Nhữ về khoảng thời gian đó. Trên thực tế, đối với Lê Phụng, nó lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Sau khi nhận được tin, hắn cũng không bất ngờ, nhưng chuyện làm hắn bực bội là hắn và Hề Ngọc Nhữ còn chưa ăn dưa hấu xong. Dưa hấu nếu để lâu trong tủ lạnh không chỉ đổi mùi vị, mà còn có khả năng sinh ra vi khuẩn gây chết người, đây là điều Hề Ngọc Nhữ đã nói cho hắn biết.
Nhưng không còn cách nào khác, là con của Lê Thu Lâm, hắn vẫn phải đến bệnh viện. Lúc đến nơi, Lê Thu Lâm nằm trên giường bệnh, trong phòng bệnh toàn là người trong gia tộc, cả dòng chính lẫn dòng nhánh. Bác sĩ cầm bệnh án thông báo tình hình sức khỏe của lão.
Đáng tiếc, chưa đến lúc chết.
Nhưng phải nhập viện, đồng nghĩa cuộc tranh đấu sắp bắt đầu.
Kỳ thật Lê Phụng cũng đang cân nhắc. Là con ruột, hắn đương nhiên có phần, nhưng trở thành chủ nhân của gia tộc và đơn thuần nhận phần thừa kế của đời trước là hai tương lai hoàn toàn khác nhau. So với những trò tranh chấp vặt vãnh hai năm trước, lần này thật sự nghiêm túc, vậy nên hắn cần phải xác nhận lại với Hề Ngọc Nhữ.
Tối hôm sau, hắn và Hề Ngọc Nhữ tiêu hao năng lượng dư thừa một phen, chờ đến khi mọi thứ lắng xuống, hắn mới hỏi: “Hề Ngọc Nhữ, anh muốn trở thành người như thế nào?”
Lê Phụng cảm thấy đây là một câu hỏi rất nhạt nhẽo, nhưng lúc này nó có ý nghĩa nhất định. Hơn nữa, có lẽ Hề Ngọc Nhữ sẽ muốn trả lời.
Quả nhiên, Hề Ngọc Nhữ nói với hắn: “Anh phàm tục lắm, chắc là làm một người giàu có đi.”
“Giàu cỡ nào?” Hắn lại hỏi.
Hề Ngọc Nhữ gần như không cần suy nghĩ, đáp ngay: “Thay vì đi ăn ở nhà hàng trên tầng thượng, anh muốn mình là người sở hữu nhà hàng đó. Sau đó mời đầu bếp tài giỏi nhất, làm một bữa tiệc BBQ ở nơi xa hoa nhất, ngồi ở vị trí danh giá nhất mà ăn thịt uống bia.”
Hề Ngọc Nhữ thường xuyên thêm thắt những chi tiết rườm rà và không cần thiết vào lời nói của mình. Lê Phụng không hiểu cách nói chuyện này lắm, cũng không biết nó liên quan gì đến ý chính, nhưng hắn cảm thấy như vậy khá thân mật, cũng biết cách tự chắt lọc thông tin.
Từ một đoạn dài lê thê đó, hắn rút ra kết luận: Hề Ngọc Nhữ muốn càng giàu càng tốt.
Vậy nên, chọn kế thừa tài sản hay kế thừa dòng tộc, đáp án đã quá rõ ràng.
“Được.” Hắn nói.
Trên thực tế, Lê Phụng chưa bao giờ chủ động xin xỏ thứ gì. Thứ hắn muốn, hắn sẽ tự mình giành lấy, như Hề Ngọc Nhữ, hay như nhà họ Lê. Để đạt được thứ mình muốn, hắn sẽ bất chấp thủ đoạn. Bất chấp thủ đoạn cũng có cái lợi của nó, thuận tiện, nhanh gọn, có thể một kích trí mạng.
Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, Tần Khiết đã chủ động liên hệ với hắn.
“Thành ý của cậu, tôi đã nhận được rồi. Cậu cũng thấy có lợi đúng không? Chỉ cần cậu đồng ý đối xử tốt với Lê Ân, tôi sẽ giúp cậu có được thứ cậu muốn. Tôi không ngại làm người xấu.” Tần Khiết nói với hắn như thế.
Thanh âm của bà ta truyền qua điện thoại xen lẫn tạp âm, có chút méo mó.
“Cậu muốn kết hôn với beta kia cũng không sao, tôi có thể giúp cậu. Dù beta rất khó có con, cậu cũng không lo chuyện này. Lê Ân rất nghe lời tôi, sau này con của nó cũng sẽ xem cậu như thân sinh.”
“Anh em với nhau, vốn dĩ nên giúp đỡ lẫn nhau. Cậu và Lê Ân là anh em ruột.”
Lê Phụng đồng ý với bà ta.
Chuyện này cơ bản không có lý do gì để cự tuyệt. Hắn không có thân tộc chống lưng, đây là chuyện mọi người đều biết, cũng là trở ngại lớn nhất trên con đường tranh giành quyền lực của hắn. Hiện tại có người tình nguyện hợp tác, hắn có thể làm ít ăn nhiều. Hơn nữa, Tần Khiết rốt cuộc cũng đã ý thức được Lê Ân là đứa vô dụng, đây là một sự tiến bộ thần kỳ.
Đầu tháng Bảy, Lê Thu Lâm xuất viện. Không bao lâu sau, lão tổ chức một bữa tiệc nội bộ, trước mặt tất cả mọi người, lão tuyên bố bắt đầu cuộc khảo hạch cho thế hệ kế thừa gia tộc. Mỗi người sẽ được nhận một khoản vốn và một công ty cơ sở, trong vòng năm năm chứng minh năng lực kinh doanh của mình.
Lê Phụng được giao cho một studio làm game đang trì trệ, chỉ có kinh nghiệm phát triển vài ứng dụng nhỏ. Mở ra xem thử, hắn phát hiện chúng chỉ là những bản sao thô sơ của những trò chơi nổi tiếng trên thị trường. So với những người đồng trang lứa, hắn gần như đã bị loại bỏ. Đến Tần Khiết còn phải phẫn nộ bất bình thay cho hắn, cảm thấy năm năm tới, hắn sẽ phải dốc sức gấp nhiều lần người khác. Kể cả khi có bà ta âm thầm hỗ trợ, hắn cũng gặp không ít khó khăn.
Nhưng kỳ thật, trong ký ức và cảm nhận của Lê Phụng, đó là năm năm cực kỳ hạnh phúc viên mãn, bởi vì hắn có Hề Ngọc Nhữ, bởi vì anh luôn ở bên cạnh hắn.
[1] Ám chỉ Tây Môn Khánh, một nhân vật trong tiểu thuyết Kim Bình Mai. Trong truyện, Tây Môn Khánh là một kẻ hoang dâm vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang. Gã cùng Phan Kim Liên đầu độc chết Võ Đại Lang.