Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 48

Hề Ngọc Nhữ biết Hướng Thanh không hề có ý tốt, nhưng cuối cùng vẫn có chút bất ngờ.

Phóng viên giải trí vốn tụ tập bên ngoài không biết đã chen vào từ lúc nào, ống kính lớn nhỏ chĩa thẳng vào nơi đang phát sinh vấn đề, đèn flash lóe lên không ngừng, tiếng màn trập chồng chéo lên nhau.

“Tôi thật sự không biết nên làm gì cho phải.” Hướng Thanh nói.

Một tay y vén phần tóc dài che sau gáy, cho mọi người xem dấu răng rõ ràng trên tuyến thể; một tay ôm hờ bụng mình, ám chỉ không thể rõ ràng hơn.

“Tôi vốn… Tôi vốn không muốn làm như vậy, định tự mình đi xóa bỏ đánh dấu, nhưng…” Nhưng cái gì y không chịu nói, chỉ cụp mắt nhìn bụng mình với vẻ mặt bất lực, nhíu mày, đuôi mắt bắt đầu đỏ lên.

Lời không cần nói hết, vẫn có người hiểu được ý ở ngoài lời.

Lê Phụng lạnh mặt, cúi đầu nhìn omega đang ra vẻ đáng thương trước mặt mình, lại chẳng bố thí chút thương hại nào. Chờ Hướng Thanh nói xong, hắn mới hỏi: “Cậu muốn gì?”

Một câu, chỉ có mấy chữ, Hướng Thanh như thể không chịu đựng nổi nữa. Y lảo đảo lui về sau, cho đến khi eo đụng vào cạnh bàn mới dừng lại. Sống lưng yếu ớt sụp đổ, cúi đầu thật sâu, tuyến thể mềm mại in hằn dấu răng có chút rợn người.

“Tôi không muốn làm gì cả, vốn dĩ tôi không định làm gì. Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện thành như thế này, tôi thật sự không biết.” Nói rồi, Hướng Thanh bưng tay che kín mặt, nước mắt tuôn thành chuỗi, rơi xuống từ kẽ tay.

“Hôn lễ không còn, chồng cũng không còn, chuyện làm ăn trong nhà cũng đột nhiên xảy ra vấn đề. Với tình trạng của tôi hiện tại, muốn liên hôn để giúp đỡ gia đình cũng không thể.” Y nghẹn ngào nức nở, lặp đi lặp lại, “Tôi thật sự không biết nên làm gì cho phải.”

Trong lúc cảm xúc bị kích động, khả năng khống chế pheromone của omega và alpha sẽ suy yếu, xuất hiện tình trạng phóng xuất pheromone ngoài ý muốn. Nếu alpha và omega thực hiện đánh dấu chung thân, trong cơ thể omega sẽ lưu giữ pheromone của alpha suốt đời, biểu hiện bên ngoài là mùi hương cá nhân sẽ biến thành mùi hòa quyện giữa cả hai. Đây là kiến thức sinh lý cơ bản mà công dân Liên bang nào cũng được học, bất kể giới tính. Vậy nên, chỉ sau vài phút, mọi người đều ngửi được mùi pheromone mà Hướng Thanh phát ra khi khóc đến suy sụp, là mùi bạch đào ngọt thanh trộn lẫn với hương tuyết lan nồng đậm, không thể phớt lờ.

Chuyện riêng tư của người nhà họ Lê đối với người ngoài cũng không riêng tư lắm, vậy nên mùi pheromone của Lê Phụng vốn dĩ không phải điều gì bí mật. Một khi Hướng Thanh phát ra mùi hương của mình, giống như đã chứng minh những lời y vừa nói. Lê Phụng đã trở thành một kẻ bội tình bạc nghĩa, lợi dùng tiền quyền bỏ chồng bỏ con, không thể chối cãi.

Gần như chỉ trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía Lê Phụng.

Hề Ngọc Nhữ là beta, anh không ngửi được mùi đặc trưng của hai giới AO, vẻ mặt như bỗng chốc lĩnh ngộ của mọi người làm anh thoáng hoang mang, nhưng tổng hợp những chuyện vừa phát sinh, anh nhanh chóng hiểu ra ngọn nguồn.

Lại quay đầu nhìn về phía Lê Phụng đứng bên cạnh mình, nào ngờ Lê Phụng vẫn rặt một bộ dửng dưng —— đôi tay nhét trong túi quần, thờ ơ nhìn Hướng Thanh khóc lóc thảm thiết.

“Rồi sao?” Lê Phụng hơi nhíu mày, “Rốt cuộc muốn nói gì thì nói cho rõ một lần đi.”

Mọi cảm xúc của Lê Phụng đều rất nhạt, chỉ riêng thái độ không kiên nhẫn là thể hiện rõ ràng. Hề Ngọc Nhữ có lý do để hoài nghi lời tiếp theo hắn nói ra sẽ còn khó nghe hơn nữa. Để tránh cho tình hình trở nên tồi tệ hơn, anh vỗ nhẹ cánh tay Lê Phụng, ra hiệu để anh nói thay.

“Cậu Hướng, tôi là beta, không hiểu những chuyện giữa alpha và omega.” Anh bước lên một bước, thuận lợi chắn ngang Hướng Thanh và Lê Phụng, “Cáo buộc thì phải đi kèm chứng cứ, những lời nói mập mờ không thể xem là bằng chứng xác thực được, cậu nói có phải không?”

Anh tự cảm thấy mình là một người có lý lẽ, nhưng mới mào đầu đã bị một tiếng quát to giận dữ ngắt lời.

“Đủ rồi! Họ Lê các người đúng là khinh người quá đáng.”

Hề Ngọc Nhữ nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện là phụ thân của Hướng Thanh.

Hướng Chính Trí, hơn 50, có vẻ ngoài điển hình của một alpha thuộc giới thượng lưu châu A: cao lớn, đoan chính, lúc nhíu mày không cười dễ dàng khiến người ta có một cảm giác vô cùng nghiêm túc, còn cao cao tại thượng.

Hề Ngọc Nhữ từng tiếp xúc với ông ta, biết rõ ràng đây là một người rất tự phụ và ích kỷ, bề ngoài làm màu không tồi, nhưng vẫn luôn xem thường anh, trợ lý bên cạnh Lê Phụng, còn gọi anh là “con chó săn của nhà họ Lê”.

Hướng Thanh như tìm được chỗ dựa, càng khóc dữ dội hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ bàn tay ướt đẫm, khóe mắt và cả hai bên má đều đỏ bừng.

“Thanh Thanh, đừng khóc nữa, có cha ở đây.” Hướng Chính Chí dịu dàng lau nước mắt trên mặt y, sau đó đột ngột quay đầu, giận dữ nhìn Hề Ngọc Nhữ, “Sao? Trợ lý nhà họ Lê các người bây giờ quản cả chuyện riêng tư của gia chủ nữa à? Hay là cậu còn quản cả những chuyện ngoài phạm vi nghiệp vụ?”

Ông ta vừa dứt lời, màn hình LED lẽ ra phải chiếu video tuyên truyền từ thiện lại đột nhiên hiển thị loạt ảnh chụp chung của anh và Lê Phụng. Địa điểm biến đổi đa dạng, nhưng nội dung thì chỉ có một —— sự ái muội mập mờ giữa anh và Lê Phụng.

Anh thản nhiên tự thưởng thức mình trên màn hình lớn, cảm thấy có mấy tấm chụp được phết, có tấm thì lại làm anh trông lùn và mập hơn thực tế. Góc chụp quả thật khiến bọn họ trông không được đứng đắn cho lắm, nhưng đây là chuyện rất nhiều người biết, Hề Ngọc Nhữ thật sự không cảm thấy có gì đáng khơi ra.

Có lẽ người duy nhất cảm thấy hứng thú và phấn khích là những phóng viên chưa rõ sự tình đang có mặt ở đây. Còn Hướng Chính Chí thì như thể nắm được điểm yếu của Lê Phụng thông qua mấy tấm ảnh đó: “Sắp tới ngày cưới với con trai tôi mà còn dây dưa với người khác, chẳng hay chủ nhân nhà họ Lê có lời giải thích nào không?”

Ông ta nhướng cao hàng mày rậm. “Tôi từng nghĩ cậu là một thanh niên đáng tin cậy, đáng để hợp tác.”

“Tạm thời không nói chuyện cậu giăng bẫy khiến tập đoàn họ Hướng thua lỗ, tôi chỉ muốn hỏi cậu với tư cách một người cha, tại sao cậu lại đối xử với con tôi như vậy!?”

“Phì ——” Hề Ngọc Nhữ không nhịn được bật cười.

Giọng điệu khoa trương, cách nói chuyện ra vẻ đạo mạo, thủ đoạn lại chẳng ra làm sao…

Anh đã dây dưa với nhà họ Lê tám năm, nhưng đến giờ vẫn chưa thể quen nổi những tình tiết như lấy ra từ mấy bộ phim Mary Sue rẻ tiền, bởi vì sử dụng biện pháp tu từ quá lố mà sự xung đột kịch tính biến thành màn hài kịch buồn cười.

Chốn lợi danh, trường hỷ kịch.

Tiếng cười ấy khiến toàn bộ ánh mắt ở đó đổ dồn về phía Hề Ngọc Nhữ, nhưng anh lại chẳng hề bận tâm.

Anh học theo dáng vẻ của Lê Phụng, đút tay vào túi quần, hơn ngửa người, nghiêng đầu nhìn Hướng Chính Chí: “Ông Hướng, hình như ông nhầm rồi, là con trai ông chen vào chuyện tình cảm của chúng tôi, chứ không phải tôi phá hỏng đám cưới của hai người bọn họ.”

“Cụ thể… ông đã dùng thủ đoạn gì để thúc đẩy cuộc hôn nhân đó, có cần tôi nói rõ ràng trước mặt mọi người không?”

Hướng Chính Chí là kiểu người không thể bị bật lại, nhất là một kẻ như Hề Ngọc Nhữ thì càng không thể. Ông ta lập tức nổi giận, mặt đỏ gay lên, mắng lớn: “Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế?!”

Hề Ngọc Nhữ nghiêng người, kịp thời né tia nước bọt bắn tới.

Lê Phụng trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng cạn hết kiên nhẫn. Hắn lấy điện thoại trong túi ra, ngón tay ấn vài cái, gọi một cuộc điện thoại. Vài giây sau, người bên kia bắt máy, là một thanh âm ồn ào mà rất quen thuộc: “Ơi, gì đó? Còn chưa tới giờ đâu! Tôi nói cho anh…”

“Mang đồ lại đây.” Lê Phụng kịp thời cắt ngang Lê Ân, tránh lãng phí thời gian. Nói xong hắn liền ngắt điện thoại.

Hắn hành động quá đột ngột, rất nhiều người, gồm cả Hề Ngọc Nhữ, đều không phản ứng kịp, không biết hắn vừa làm gì. Nhưng ngay sau đó, Lê Phụng mở miệng, nói với Hướng Chính Chí.

Hắn nói: “Các người làm việc thật sự quá kém cỏi.”

“Cậu có ý gì?” Hướng Chính Chí lập tức trở nên cảnh giác, thậm chí còn nhìn xung quanh một vòng.

Lê Phụng không nói gì, chỉ cười khẽ một cái.

Một người chọn im lặng, không khí trong hội trường lập tức trầm xuống theo. Không ai nói gì, Hướng Thanh cũng ngừng khóc. Sự căng thẳng và lo âu như mây đen bao phủ khắp nơi, bầu không khí càng lúc càng khó chịu. Có lẽ vì quá tải, một chiếc đèn trang trí trên sân khấu nhấp nháy vài cái rồi “bụp” một tiếng, tắt ngóm.

Thanh âm đó như sấm sét giữa trời quang, khiến cha con họ Hướng bừng tỉnh, liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn khách khứa trong khắp hội trường, sắc mặt dần trở nên hoảng loạn.

“Lê Phụng, ngay cả cha cậu cũng chưa từng nói chuyện với tôi kiểu đó. Cậu quá vô phép rồi.” Thanh âm rõ to nhưng không vững, có vài phần ngoài mạnh trong yếu, “Nếu cậu đã có thái độ như thế, vậy giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.”

Nói rồi ông ta vòng tay lên bả vai Hướng Thanh, kéo ra ngoài. Phóng viên cũng chen chúc đuổi theo, lớn giọng dò hỏi.

Hề Ngọc Nhữ nhìn Lê Phụng một cái, thấy hắn không có ý ngăn cản, anh cũng không động thủ, chỉ tiếc nuối thở dài: “Bộ ảnh đó có mấy tấm được ghê, còn đang định xin ảnh gốc.”

“Trốn không thoát đâu.” Lê Phụng giơ tay chạm nhẹ vành tai Hề Ngọc Nhữ, rồi lập tức rút lại.

Sau đó hắn như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cố tình nói rõ với Hề Ngọc Nhữ nói: “Là Lê Ân, chuyện công việc.” Giống như đang nhấn mạnh rằng lần trước mình không nói dối.

Hề Ngọc Nhữ cảm thấy Lê Phụng thật kỳ quái, có lúc sẽ giấu giếm, có lúc lại thành thật đến đáng yêu, vậy nên anh cố tình hỏi lại: “Những chuyện này, em nói với Lê Ân mà không nói với anh à? Lỡ anh thật sự tin em và Hướng Thanh có gì thì sao?”

Lê Phụng rõ ràng khựng lại, rồi ghé sát tai Hề Ngọc Nhữ nói nhỏ: “Lúc đó anh chưa nói mấy lời kia, không tính.”

Hề Ngọc Nhữ còn lâu mới bị cái trò cắt dựng thời gian của hắn lừa gạt: “Ừm… nhưng anh nhớ lúc Lê Ân gọi điện kể khổ là sau khi chúng ta nói chuyện xong. Hay là… đây là hai chuyện khác nhau?”

Bị vạch trần, Lê Phụng lập tức giả ngu, bắt đầu lầm bầm mấy câu không đầu không đuôi như “Thích anh, không thích Hướng Thanh”, rồi thì “Hướng Thanh không tốt như anh”…

Hề Ngọc Nhữ nói hắn thì thầm như vậy là cảm thấy chuyện giữa hai người bọn họ không thể công khai đúng không, Lê Phụng liền muốn nói lớn giữa đám đông. Để tránh cho hai người trở thành tâm điểm chê cười của mọi người, Hề Ngọc Nhữ vội vàng kéo Lê Phụng rời khỏi đây trước khi hắn lại làm chuyện gì ngớ ngẩn.

Lê Phụng rất không vui, trách anh thiếu kiên nhẫn, rồi bắt đầu tỉ mỉ tính toán số lần hai người bày tỏ tình cảm với nhau, từ con số chênh lệch ấy mà đưa ra một kết luận kinh khủng rằng Hề Ngọc Nhữ vẫn còn giận hắn, chưa chịu tha thứ.

Hề Ngọc Nhữ hoàn toàn không thể liên kết cái người đang ở cạnh mình với cái người vừa lạnh lùng chế giễu Hướng Chính Chí mới nãy, thầm quyết định phải liên hệ bác sĩ kiểm tra xem có phải Lê Phụng bị đa nhân cách không, tốt nhất là trị khỏi cái bệnh hay phát ngốc bất chợt như vậy.

Tóm lại, bọn họ không còn quan tâm mọi chuyện bên trong nữa, phần sau để lại cho Lê Ân xử lý.

Lần này trở về, hai người cùng đi chung một chiếc xe.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn phải xử lý cho xong phần cốt truyện.

Bình Luận (0)
Comment