Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 50

Đèn pha chiếu thẳng, rọi sáng rõ hình dáng những hạt mưa trong cơn mưa lớn, chúng nện mạnh xuống thùng xe, phát ra tiếng ồn ào không dứt.

Chân ga bị đạp sát sàn, tiếng động cơ gầm rú không ngừng, lớp nước mỏng trên mặt cầu Tây Giang bị bánh xe chạy vút qua làm bắn lên tung tóe. Chỉ vài phần trăm giây sau, dấu vết của chiếc xe lập tức bị những giọt mưa mới rơi xuống che lấp, nhưng chưa đến vài giây, một chiếc xe khác cũng phóng nhanh vụt qua.

Hai chiếc xe rượt đuổi nhau trên đường cao tốc, lúc gần lúc xa, con phố không một bóng người đã trở thành đường đua của riêng bọn họ. Bất ngờ có một khúc ngoặt, chiếc xe đen phía trước rẽ vào đường núi quanh co, cố gắng dùng những khúc cua liên tiếp để kéo giãn khoảng cách giữa hai xe.

“Mẹ kiếp.” Hề Ngọc Nhữ chửi một tiếng, nhanh chóng xoay tay lái.

Dù gì cũng không phải dân đua chuyên nghiệp, những khúc cua liên tục không chỉ giới hạn tốc độ của Hề Ngọc Nhữ, mà cả chiếc xe phía trước cũng bắt đầu chậm lại, loạng choạng va chạm khắp nơi, thế nên khi đến đoạn đường thẳng cũng không kịp tăng tốc.

Hề Ngọc Nhữ nắm bắt thời cơ, đạp mạnh chân ga, khi xe anh vượt lên song song với xe phía trước, anh lập tức đánh mạnh tay lái, đâm thẳng vào sườn chiếc xe màu đen kia. Chiếc xe đen bị lực va chạm cực mạnh hất sang một bên, cuối cùng đâm gãy lan can bên đường, “rầm” một tiếng đập vào vách núi.

Hề Ngọc Nhữ cũng bị va đập, toàn thân tê dại, trước mắt tối sầm, nhưng ngay khi xe dừng lại, anh lập tức mở cửa xe bước ra. Nước mưa xối lên người anh, chỉ trong một hai giây, toàn thân đã ướt đẫm, cái lạnh len lỏi vào từng tấc da thịt. Nhưng càng lạnh, anh lại càng tỉnh táo hơn.

Anh đi đến bên chiếc xe đen đã biến dạng, dùng khuỷu tay đập vỡ cửa kính phía ghế lái vốn đã gần như nát bấy, thò tay vào mở cửa, kéo kẻ máu me bê bết, đang gục đầu trên vô lăng ra khỏi xe.

Mưa xối thẳng vào mặt khiến người đang hôn mê chốc lát bừng tỉnh, ánh mắt ngơ ngác vài giây, nhưng khi nhìn rõ gương mặt Hề Ngọc Nhữ, con ngươi gã lập tức co rụt lại.

“Hề…”

Hề Ngọc Nhữ âm u nhếch môi, nghiến răng nói: “Lê Khắc, mày đúng là một con chó ngoan mà nhà họ Lê nuôi được.”

Nói rồi, anh túm lấy cổ áo đối phương, kéo người dậy, rút ngắn khoảng cách giữa hai người đến mức không thể gần hơn được nữa, đảm bảo trong đêm mưa tối tăm này, Lê Khắc cũng có thể nhìn thấy thái độ trên gương mặt anh: “Mày tốt nhất nên cầu nguyện cho Lê Phụng không sao.”

“Mày… Ặc ——”

Lê Khắc chưa kịp nói gì đã bị anh ném ngược trở lại mặt đất, gương mặt bị ép sát xuống nền đường thô ráp đến mức không thốt nổi thành lời. Hề Ngọc Nhữ đạp mạnh lên lưng gã, giật phăng chiếc cà vạt nhuốm máu của mình xuống, chỉ trong vài động tác nhanh gọn đã trói chặt tay gã ra sau lưng, sau đó túm cổ áo gã lôi về phía chiếc xe của mình.

Cửa xe đóng sầm lại, động cơ lại vang lên. Trên đường trở về, đầu óc Hề Ngọc Nhữ hoàn toàn trống rỗng.

Nói đúng hơn là, từ khoảnh khắc Lê Phụng được Lê Ân và xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, anh đã rơi vào trạng thái tê liệt như vậy. Anh không biết mình đang làm gì, cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ có thể thông qua vài việc vô nghĩa để lấp đầy khoảng thời gian vô định, nhưng vẫn không thể ngăn được những suy nghĩ hỗn loạn cứ hiện lên trong đầu.

Tại sao người lái xe không phải là anh? Tại sao lại chọn đi về vào giờ đó? Tại sao Lê Phụng bị thương đến hôn mê, còn anh thì chỉ trầy xước nhẹ thôi?

Hề Ngọc Nhữ đã tự hỏi vô số câu hỏi tại sao, nhưng anh không có câu trả lời, cũng biết rõ những giả định đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Chỉ là… anh thật sự không biết phải làm gì nữa.

Anh còn có thể làm được gì đây?

Không biết qua bao lâu, xe rốt cuộc dừng ở cửa bệnh viện Tây Giang.

Khi Hề Ngọc Nhữ lôi Lê Khắc xuống xe, vừa khéo gặp được Lê Ân đang vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

“Hề Ngọc Nhữ, anh…” Lê Ân vừa thấy anh nửa mừng nửa sợ. Vẻ mặt phức tạp đó khiến trái tim Hề Ngọc Nhữ đập mạnh, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Đừng nói gì cả, tốt nhất là đừng nói gì liên quan đến Lê Phụng.

Cái gì cũng không biết, tức là cái gì cũng còn tốt.

“Rốt cuộc anh đi đâu vậy? Tôi nghe nói anh còn chưa kiểm tra thương tích đã chạy đi mất, tôi tìm khắp bệnh viện cũng không thấy đâu, có biết tôi lo muốn chết không? Anh lấy chìa khóa xe ở đâu vậy, có biết Lê Phụng…”

Hề Ngọc Nhữ bất thình lình ném Lê Khắc cho Lê Ân rồi lùi lại mấy bước, như muốn chạy khỏi phạm vi tiếng nói của cậu ta.

Không nghe, không nghe, không nghe.

Thế nhưng, vì hoảng loạn mà anh không để ý bậc tam cấp thấp phía sau, chân bước hụt, mất trọng tâm ngã ngửa ra sau. Nháy mắt Lê Ân vứt luôn Lê Khắc đang sống dở chết dở kia, hốt hoảng muốn kéo Hề Ngọc Nhữ, nhưng vẫn chậm một bước.

Một tiếng “rầm” trầm đục vang lên, Hề Ngọc Nhữ nằm ngửa trước cửa bệnh viện.

Cơn mưa lớn xối thẳng xuống mặt, xuống người anh. Cái lạnh ẩm ướt và dính bết như vết thương ăn sâu tận xương tủy, len lỏi vào từng lỗ chân lông, chảy theo mạch máu, ngấm vào toàn thân.

Lạnh quá.

Sao mưa tháng Tám lại lạnh thế này?

Nhớ lại mười năm trước, lần đầu anh gặp Lê Phụng hình như cũng là vào một mùa thu nhạt nhòa như vậy, cũng là một đêm mưa như vậy, sao khi ấy lại không thấy lạnh?

Đôi mắt anh chớp liên tục, cố gắng ngăn nước mưa rơi vào mắt, nhưng tầm nhìn vẫn cứ nhòe dần.

Anh ho khan mấy tiếng, rồi đột nhiên nhấm nháp được một chút vị tanh của máu ngay trong miệng mình. Mùi vị đó ngày càng đậm, ngày càng rõ ràng, cuối cùng lấp kín toàn bộ khoang miệng. Bấy giờ, cơn đau bị anh phớt lờ trước đó mới bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, từ đầu ngón tay đến tứ chi cốt tủy đều run rẩy trong đau đớn.

À, hóa ra không phải chỉ là trầy xước nhẹ.

Anh nghĩ vậy.

Lê Ân chạy tới bên cạnh anh, cố gắng đỡ anh dậy, còn liên thanh lải nhải: “Hề Ngọc Nhữ, anh cảm thấy thế nào? Có sao không vậy? Tôi biết ngay mà, Lê Phụng bị thương nặng như thế, anh làm sao mà không hề hấn gì cho được? Còn lén chạy ra ngoài, anh hết muốn sống rồi à…”

Vẫn ồn ào như mọi khi. Hề Ngọc Nhữ cảm thấy màng tai mình sắp bị âm thanh quấy nhiễu này làm nổ tung, muốn ngăn cậu ta lại nhưng không còn sức mở miệng. Thân thể càng lúc càng nặng, thanh âm càng lúc càng xa, tầm nhìn càng lúc càng tối, trước khi hôn mê, Hề Ngọc Nhữ vẫn không nhịn được mắng một tiếng.

Khốn nạn, sao anh lại thảm thế này?

Hề Ngọc Nhữ mơ một giấc mơ.

Từ lúc bắt đầu, cảnh trong mơ đã vô cùng chân thật, đến mức khiến anh tưởng rằng tất thảy đều là thật.

Mọi chuyện bắt đầu vào mùa hè năm anh 18 tuổi. Anh đạp xe đến nhà thờ lớn Akas để giao một chậu hương tuyết lan vừa nở. Giao dịch thuận lợi. Khi đi ngang cánh cổng đang khép hờ, anh theo thói quen liếc mắt vào trong, nhưng dưới tượng Đức Mẹ chẳng có ai cả.

Hành lang dài vắng lặng và tối tăm, chẳng có gì. Vì vậy, anh quay xe trở về căn nhà chật hẹp của mình, tiếp tục sống cuộc đời của riêng mình.

Cuộc đời sau đó cũng vô cùng thuận lợi, đúng như những gì anh từng tưởng tượng. Lên lớp 12, anh tham gia một kỳ thi, được tuyển thẳng vào đại học Liên bang Thủ Châu, sau đó anh bán nhà ở châu D rồi một mình đến nơi xa lạ. Thời đại học anh quen được nhiều bạn bè cùng chí hướng, thành tích học tập xuất sắc, tốt nghiệp loại ưu, được giữ lại làm nghiên cứu sinh, rồi học lên tiến sĩ. Cuộc đời học hành dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, anh ở lại trường làm nghiên cứu với thầy hướng dẫn và các sư huynh… Anh trở thành một người hết sức bình thường trong thế giới có hàng triệu người này.

Nỗ lực nửa đời người, cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống bình thường, không còn phải âu lo vì chuyện sinh tồn. Mọi người xung quanh anh lần lượt yêu đương, kết hôn, chỉ có anh vẫn lẻ loi một mình. Có người nói đùa, hỏi anh là tín đồ chủ nghĩa độc thân à, cả đời không định kết hôn sao? Anh không trả lời.

Anh chưa bao giờ muốn sống độc thân, anh chỉ đang chờ đợi.

Chờ đợi một nhành hoa mà năm 18 tuổi anh đã không thể nhặt được; chờ đợi một người mà năm 21 tuổi anh đã không chờ được; chờ đợi nụ hôn mà năm 28 tuổi anh nên có được.

Anh đã quên mất đó là ngày nào, tháng mấy, năm bao nhiêu theo Tân lịch, cũng quên mất khi đó mình bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ đó là một ngày mưa dầm rả rích. Cơ duyên đưa đẩy, anh mua được một chậu hoa trong tiệm hoa ở phía bắc Tây Giang, là một cây hương tuyết lan đang nở rất đẹp, cành lá sum sê, màu sắc rực rỡ, hương thơm nồng nàn.

Khi đi qua cầu để trở về phía nam Tây Giang, không hiểu sao anh bỗng chú ý đến một người đang đứng bên cầu —— dáng người cao ráo, bờ vai rộng lớn, mái tóc xoăn lượn sóng dài đến vai, làn da trắng ngần, khuôn hàm rõ nét.

Không hiểu vì sao, khi chỉ còn cách nhau chừng một mét, người đó bỗng nghiêng đầu, thế là hai người đối diện với nhau.

Một đôi mắt màu xám khói, như giếng cổ không chút gợn sóng.

Anh gần như quên đi hô hấp, quên cả thế giới ồn ào xung quanh mình.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đối diện nhau ấy, anh và cái người hoàn toàn xa xạ, chỉ như bèo nước gặp nhau này đã sống cùng nhau hết cả một đời —— một cuộc đời hoàn toàn khác với hiện tại.

Nhưng chỉ vài giây sau, người kia đã dời mắt.

Người đó trước hết nhìn chằm chằm chậu hoa trong tay anh một lúc lâu, rồi như thể cảm thấy tẻ nhạt vô vị, chậm rãi quay đầu, cắt đứt liên kết mong manh giữa họ.

Anh lặng người mấy giây, cuối cùng ôm lấy chậu hoa, rời đi, tiếp tục cuộc sống của mình.

Họ gặp nhau vào mười giây trước, rồi chia ly ngay khoảnh khắc đó.

Giữa biển người mênh mông, những cuộc gặp gỡ giữa người với người hầu hết đều như vậy. Nếu không có duyên, kết cục chỉ là lướt qua nhau mà thôi.

Đến tuổi gần đất xa trời, anh vẫn chưa chờ đợi được điều mình mong muốn; hoặc có lẽ đã từng gặp được, nhưng vì duyên phận không sâu mà bỏ lỡ mất.

Trên ban công căn nhà nhỏ trồng đủ các loài hoa, hương hoa thoang thoảng khắp gian phòng. Anh nằm trên ghế bập bênh, thong thả tiêu phí thời gian, vô thức hồi tưởng quá khứ từng giây từng phút. Cuộc đời lại lần nữa được nhấp nháp một lượt, có những chuyện thú vị, cũng có những chuyện nhạt nhẽo vô vị.

Cuối cùng, anh lại nhớ đến người anh từng gặp trên cầu Tây Giang —— chuyện này cũng chẳng có gì lạ, dù sao gương mặt đó thật sự quá đẹp, một khi đã nhìn thấy thì khó lòng quên được. Chỉ là, trong lòng anh chợt có thêm vài cảm xúc khác, là sự hân hoan, vui mừng thầm kín, bồn chồn, tiếc nuối – những xao động mãnh liệt không hợp với độ tuổi.

Ngay giây phút cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, anh bỗng nhiên biết được tên của người đó.

Bỗng nhiên nhớ ra người ấy tên là gì.

Là Lê Phụng.

Lê Phụng.

“Lê Phụng!” Hề Ngọc Nhữ đột nhiên mở mắt, dồn dập thở d.ốc, sau đó phát hiện ra trên mặt toàn là nước mắt, như thể trong lúc ngủ mơ anh đã khóc thật lâu, “Lê Phụng…”

Lời nỉ non vô thức của anh có người hồi đáp.

“Em đây.”

Một bàn tay đặt lên mặt anh, nhẹ nhàng giúp anh lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo ẩm ướt: “Em ở đây, Hề Ngọc Nhữ.”

Lòng bàn tay hơi lạnh, là nhiệt độ mà anh quen thuộc. Nhiệt độ đó thật sự tồn tại, có thể cảm nhận được, gần trong gang tấc, không phải là giấc mơ hư ảo, mong manh và dễ vỡ.

Anh quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay ấy, phát hiện Lê Phụng đã gầy đi rất nhiều, giữa mày khẽ nhíu lại theo thói quen —— có lẽ nhờ gương mặt đẹp, nên ngay cả dáng vẻ u sầu của hắn cũng càng động lòng người.

“Anh ngủ bao lâu rồi?” Anh hỏi.

“Lâu lắm rồi, Hề Ngọc Nhữ.” Lê Phụng lặp lại, “Lâu lắm rồi, cả tháng rồi.” Ngữ điệu giống như đang đòi anh một lời giải thích.

Hề Ngọc Nhữ vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc. Anh chớp mắt thật mạnh, dịch người sang một chút, nhấc chăn lên ra hiệu cho Lê Phụng nằm lên giường. Lê Phụng không chút chần chừ, lập tức xoay người trèo lên, dùng sức ôm chặt anh vào lòng, vùi đầu thật sâu vào hõm vai anh, hô hấp hết sức nặng nề.

“Lâu lắm rồi, Hề Ngọc Nhữ.”

“Anh biết rồi.” Hề Ngọc Nhữ cũng ôm ngược lại hắn, dùng sức lực cả đời mình ôm lấy điều mà anh rốt cuộc đã chờ đợi được, “Anh cũng đã chờ em từ rất lâu, rất lâu rồi.”

Lâu đến mức một mình anh đã sống hết cả một đời.

Hai người ôm nhau thật chặt, ngực áp vào ngực, tim đập theo cùng một nhịp.

Trong khoảnh khắc hạnh phúc đến choáng ngợp, Hề Ngọc Nhữ lại nói với hắn: “Lê Phụng, biết gì không?”

“Cái gì?” Lê Phụng hỏi.

“Chúng ta vốn dĩ nên ở bên nhau. Chỉ khi như vậy, cuộc đời chúng ta mới có thể xem như hoàn chỉnh.” Anh nói.

Bình Luận (0)
Comment