Một ngày trước khi Lê Khắc bị khởi tố, Lê Ân đến gặp gã.
Kỳ thật cậu ta không quá thân thiết với tên anh họ hàng này, chẳng qua đã từng sống chung trong một trang viên, hơn nữa hồi còn nhỏ xíu, ông chú Lê Ngọc Thụ thường đưa gã đến biệt thự nhà bọn họ chơi, chỉ thế mà thôi.
Nhưng Lê Ân cũng chẳng thích gã lắm, bởi vì cha cậu rất dung túng gia đình Lê Ngọc Thụ, khiến cho Lê Khắc được nuông chiều đến tự cao tự đại, nói một không hai, luôn thích sai bảo cậu làm cái này cái nọ, sau lưng còn lén nói với mấy đứa khác cậu là đồ ngốc.
Phiền muốn chết.
Mẹ cậu, Tần Khiết, từng nói rằng, cậu mới là đứa con chính thống nhất của nhà họ Lê, cậu mới là người thừa kế gia tộc tương lai, không ai được đối xử với cậu bằng thái độ đó, ai thấy cậu cũng phải cung kính lễ phép.
Thế nên, so với đám Lê Khắc, cậu thích tìm Lê Phụng chơi hơn.
À không, cậu thích đi gây chuyện với Lê Phụng hơn.
–
Lê Phụng, con riêng của nhà họ Lê, trên danh nghĩa là anh hai của cậu.
Lần đầu tiên Lê Ân nhìn thấy hắn là hồi 4 tuổi. Lúc đó cậu đang nghịch bùn trong hố cát ở vườn hoa, tốn bao nhiêu công sức làm ra một cái hamburger siêu cấp ngon lành nhưng rất ít khi được ăn (bởi vì cha cậu cảm thấy ăn mấy thứ đó quá mất mặt, vậy nên lần nào cũng là mẹ lén dẫn cậu đi ăn).
Mãi mới hoàn thành, vừa ngẩng đầu lên, cậu chợt phát hiện có ai đó đứng trong góc, một bạn nhỏ thoạt nhìn có vẻ cao hơn cậu một chút (chỉ một chút xíu thôi), có mái tóc xoăn xoăn thật dài, mặc đồ con trai. Khi đó cậu vẫn chưa biết đây là ai, chỉ có thể thầm gọi đó là “anh tóc dài”.
Trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy ai đẹp như vậy!!!
Đẹp đến mức trông không giống người họ Lê (bởi vì Lê Khắc xấu ói, ọe).
Lê Ân vốn không cho phép người mình không thích và không quen biết tự tiện tiến vào địa bàn của mình, nhưng bởi vì anh tóc dài đẹp quá, nên có thể tha thứ một chút. Nếu đối phương muốn chơi đắp cát cùng cậu thì cũng không phải là không thể. Nhưng mà anh tóc dài vẫn cứ đứng yên trong góc, không nói gì, cũng không chịu lại đây, thế là cậu cũng ngại theo, không đến hỏi xem người kia có muốn chơi với mình không.
Chơi một lúc, cậu quyết định đem cái hamburger siêu cấp hoàn hảo ấy cho mẹ, nhưng lại loay hoay không biết lấy cái gì mà đựng. Anh tóc dài dường như hiểu cậu đang rối rắm chuyện gì, tìm được dưới gốc cây một cái lá vừa to vừa đẹp cho cậu —— to đến mức có thể bao hết cái hamburger.
Khi ấy hình như cậu có nói gì đó.
Nói gì ấy nhỉ?
Hình như là: “Cảm ơn nhé, anh.”
Anh tóc dài sửng sốt hồi lâu, đột nhiên chạy trở lại gốc cây kia.
Lê Ân không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể ngồi yên trong hố cát mà đợi, nhưng chưa đợi được người kia trở lại, một hầu gái đã đến bế cậu đi. Lúc rời đi, cậu rốt cuộc thấy anh trai kia đang làm gì —— hắn đứng dưới gốc cây, nhặt được rất nhiều lá cây siêu to.
Lê Ân muốn tất, nhưng chẳng lấy được một chiếc lá nào.
–
Một lần nữa nhìn thấy anh tóc dài kia đã là rất lâu sau đó, lâu đến mức cậu suýt thì quên mất người này luôn rồi.
Đêm đó, Lê Ân cáu kỉnh với mẹ mình, bởi vì mẹ chỉ đọc cho cậu nghe một câu chuyện trước khi ngủ, nhưng cậu muốn nghe nhiều hơn nữa. Khi mẹ từ chối, cậu quyết định bỏ nhà ra đi để thể hiện sự bất mãn của mình!
Cậu nhắm mắt lại giả vờ ngủ, chờ đến khi mẹ rời khỏi phòng, cậu cũng lén chạy ra ngoài. Đến khi mọi người phát hiện cậu không có trong phòng, hẳn sẽ cho rằng cậu chạy ra khỏi biệt thự rồi. Nhưng Lê Ân còn lâu mới để mọi người tìm thấy mình dễ dàng như vậy, cậu chạy tót lên lầu.
Thông minh tuyệt đỉnh, không gì sánh kịp, muahhahaha!!!
Lúc bò lên tầng cao nhất của biệt thự, cậu thấy có một căn phòng nho nhỏ, bên trong có ánh đèn vàng.
Trong những câu chuyện mà mẹ từng kể, các tinh linh bí ẩn trong rừng sâu cũng sống trong những ngôi nhà như vậy, chúng có thể biến điều ước của những bạn nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu thành hiện thực!
Mà Lê Ân chính là bạn nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
Chuẩn rồi!
Cậu nhanh chóng nghĩ ra những điều ước mà mình muốn tinh linh thực hiện cho mình:
1. Mỗi tối trước khi ngủ, mẹ hãy kể thêm thật nhiều thật nhiều truyện cho cậu nghe;
2. Có thật nhiều thật nhiều thật nhiều hamburger và coca, ăn hoài không hết;
3. Hy vọng cậu cả đời không cần nỗ lực, nhưng cả đời đều có quần áo mới để mặc và thức ăn ngon để ăn, sống sung sướng hết nấc.
Lòng mang theo những ước nguyện tươi đẹp như vậy, Lê Ân gõ cửa nhà tinh linh.
“Này này này, xin chào, mình là Lê Ân.”
“Vừng ơi mở ra, piu~piu~piu~”
Sau khi niệm một đoạn thần chú thật dài, cánh cửa rốt cuộc mở ra, nhưng người mở cửa lại là anh tóc dài mà cậu đã từng gặp ở hố cát. Lê Ân hỏi anh tóc dài có phải là tinh linh trong truyền thuyết không, anh ấy nói không phải, anh nói anh là Lê Phụng.
Lê Phụng.
Nghe giống giống tên cậu, cũng giống giống Lê Khắc.
Vậy nên cậu hỏi: “Lê Phụng, anh cũng là anh trai của em sao?”
Lê Phụng không nói gì, cậu cũng nhanh chóng quên mất chuyện này, bởi vì cậu nhìn thấy một món đồ quen thuộc trên tấm thảm —— một chiếc ô tô đồ chơi.
Là chiếc ô tô đồ chơi của cậu.
Nhưng cậu chơi lâu lắm rồi, bánh xe rớt mất mấy cái, nên Lê Ân bỏ quên luôn, không ngờ lại nhìn thấy nó ở đây.
Lê Ân rất muốn hỏi, nhưng không biết tại sao không thể cất lời.
Cậu lục lọi trong túi mình, cuối cùng lôi ra được một ngôi sao nhỏ gấp bằng ống hút nhựa, là do bạn cùng lớp mẫu giáo dạy làm, và ngôi sao này là ngôi đẹp nhất mà cậu từng gấp. Ban đầu cậu định tặng cho mẹ.
“Anh ơi, cho anh cái này.” Cậu nhét ngôi sao vào tay Lê Phụng.
Thực ra cậu còn muốn nói, nếu Lê Phụng thực sự là tinh linh nhỏ thì có thể nể mặt ngôi sao này, tiện tay giúp cậu thực hiện vài điều ước được không. Nhưng còn chưa kịp nói ra, cậu đã bị mẹ bắt gặp.
Cậu chưa từng thấy mẹ tức giận như vậy, lông mày nhíu lại, môi mím chặt, thoạt nhìn có vẻ còn giận hơn cả khi cậu làm vỡ bình hoa của ba. Nhưng mẹ chẳng nói gì cả, chỉ bế cậu xuống lầu, đi cực kỳ nhanh.
Về đến phòng, mẹ rốt cuộc mở miệng, nói: “Tiểu Ân, con hứa với mẹ, sau này không được đi tìm nó nữa.”
Cậu nhớ rõ khi đó mình hỏi: “Tại sao ạ? Con thích anh ấy, anh ấy rất đẹp.”
Mẹ không nói gì, ngồi trên giường của cậu, im lặng thật lâu.
Lê Ân chợt có chút hoang mang, không rõ mẹ rốt cuộc đang tức giận hay đang đau lòng, chỉ là vô cớ cảm thấy… mẹ cậu không thích Lê Phụng, không thích anh trai tóc dài trông đẹp ơi là đẹp đó. Cậu không biết tại sao lại như vậy, nhưng cậu hy vọng mẹ mình đừng thương tâm như thế, hy vọng mẹ có thể vui vẻ, thậm chí mỗi tối chỉ kể một câu chuyện trước khi ngủ thôi cũng được.
“Con xin lỗi mẹ, sau này con sẽ không đi tìm anh ấy nữa, cũng sẽ không thích anh ấy.” Cậu nói ra một lời nói dối vô cùng thiện ý, “Mẹ ơi, thật ra anh ấy cũng không đẹp bằng mẹ.”
Một câu nói ra thì rất dễ, nhưng để làm được thì lại rất khó. Lê Ân thật sự muốn đến gần Lê Phụng, nhưng cậu không thể phản bội mẹ mình, vậy nên có một thời gian rất dài, cậu không biết nên làm gì cho phải. Cho đến một ngày nọ, cậu rốt cuộc tìm ra một phương thức “vừa có thể… vừa sẽ không…”, dù có hơi đau khổ. Nhưng mỗi nhân vật chính trong truyện kể đều phải trải qua thử thách mới trở thành anh hùng mà, vậy thì Lê Ân dũng cảm sao không thể chịu đựng một chút?
Lớn lên rồi, Lê Ân mới nhận ra ý nghĩ của mình khi đó buồn cười đến mức nào, thế nhưng một khi đã hình thành thói quen thì rất khó thay đổi, có lúc cậu cũng không phân biệt được là do bản tính xấu xa trong gen phát tác, hay là cuộc sống nhàm chán đến mức không kiếm chuyện với Lê Phụng thì không sống nổi nữa.
Cậu không biết rõ, cũng không đoán ra. Nhưng nó cũng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, vậy nên Lê Ân cũng mặc kệ luôn. Có khi không biết rõ cũng là chuyện tốt.
–
Sau khi biết tình hình sức khỏe của cha, Lê Ân cũng hiểu được số phận tàn khốc của một người con trong gia tộc họ Lê —— cậu buộc phải cạnh tranh khốc liệt với những người khác, dù đó có thể là bạn chơi thân thời thơ ấu (tuy cậu vốn dĩ chẳng chơi thân với ai cả).
Nhưng Lê Ân không hề chuẩn bị cho điều đó. Hơn hai mươi năm nay cậu sống trong thế giới không tưởng mà mẹ tạo ra, chưa từng chuẩn bị gì cho chuyện này. Cậu không biết mình có thể thắng không, cũng không dám tưởng tượng nếu thua thì cuộc đời sẽ ra sao. Thời gian trôi đi khiến cậu cảm thấy sợ hãi, cuộc sống của cậu bắt đầu sinh ra khủng hoảng.
Cho đến một ngày, cậu nghe mẹ và Lê Phụng nói chuyện với nhau.
Cậu nghe mẹ nói: “Lê Phụng, tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu phải hứa không để con trai tôi phải chịu khổ, nửa đời sau nó vẫn phải là cậu ấm cao quý của nhà họ Lê.”
Lê Phụng đáp: “Đồng ý.”
Lê Ân bỗng nhớ lại cái đêm mình “bỏ nhà ra đi” hồi còn nhỏ xíu. Cậu nghĩ, tuy hai điều ước đầu không thành hiện thực, nhưng tinh linh nhỏ trong căn nhà nhỏ kia rốt cuộc chịu giúp cậu thực hiện điều ước thứ ba. Không, phải nói là mẹ cậu và tinh linh nhỏ ấy cùng nhau thực hiện điều ước của cậu, giúp cậu không phải ép mình trưởng thành thành một người giống như cha.
–
Đại khái vào một ngày sau khi tốt nghiệp đại học, Hề Ngọc Nhữ đột nhiên hỏi cậu: “Cậu thật sự ghét Lê Phụng lắm à?”
Cậu hầu như không chút do dự, đáp đúng vậy.
Ai lại thích một người như thế chứ? Hung dữ, nóng nảy, hà khắc, tùy tiện.
Ai mà thích nổi chứ…
Cậu không biết.
–
Qua tuổi 25, Lê Ân đột nhiên ý thức rõ một điều, cũng rốt cuộc chấp nhận rằng —— có lẽ cậu thật sự không phải là một người thông minh, vậy nên có rất nhiều chuyện cậu đã suy nghĩ nhiều năm vẫn chẳng nghĩ thấu.
Nhưng thông minh cũng sống như thế, không thông minh cũng sống như thế. Mẹ cậu, anh hai và anh dâu đều đã dọn sẵn đường cho cậu, để cậu có thể cả đời ăn sung mặc sướng, an nhàn vô lo.
Dù Lê Ân là một thằng ngốc, thì cũng là một thằng ngốc may mắn.
–
Đi vào hành lang ngầm âm u ẩm ướt, Lê Ân bước về phía phòng giam đang giam giữ Lê Khắc.
Lối đi này khiến cậu nhớ đến một ngày vào tám năm trước, cậu dẫn Hề Ngọc Nhữ đến đây gặp Lê Phụng đang bị cha nhốt lại. Khi đó cậu không biết Lê Phụng vào kỳ mẫn cảm, cũng không biết toan tính của mẹ mình. Lúc đó cậu chỉ nghĩ: Cha mà biết chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, không chừng cả cậu và Lê Phụng đều sẽ no đòn.
Nhưng cuối cùng Lê Phụng rời khỏi đây một cách thuận lợi, cha cũng không nói gì.
Đẩy cửa bước vào, thấy Lê Khắc ngồi trên chiếc giường đơn chật hẹp, lưng còng xuống, cằm lún phún râu, đôi mắt đầy tơ máu, tay vẫn còn chưa tháo bột, trông vô cùng tiều tụy và nhếch nhác.
Thế nhưng khi thấy cậu mở cửa, Lê Khắc lập tức trở nên kích động: “Mày đến đây làm gì? Đồ phản bội.”
“Làm ơn đi, tôi chưa từng hứa sẽ làm những chuyện đó.” Lê Ân dựa vào khung cửa, không đi tiếp vào trong, “Toàn là tự anh tưởng tượng ra.”
Lê Khắc cười khẩy, ánh mắt âm u: “Tao sẽ kiện tụi mày vì vết thương trên tay và cả chuyện tụi mày giam giữ tao phi pháp.”
“Hở, thế à? Giờ anh vẫn còn tiền thuê luật sư sao?” Lê Ân lui về sau một bước, sợ gã nổi điên lên đánh mình. Tuy cậu tương đối lì đòn, nhưng không phải ai cũng có thể đánh, “Anh nói bọn tôi làm anh bị thương, giam giữ anh, có chứng cứ không? Nói thử xem nào.”
Trong hầu hết trường hợp, tiền là vạn năng. Chỉ cần không làm người ta tàn phế hay bỏ mạng, ai có thể nói được gì? Ngay cả Lê Ân cũng hiểu rõ đạo lý ấy.
Nói xong những lời này, cậu chợt cảm thấy thật nhạt nhẽo: “Thôi, bỏ đi, nói với anh mấy chuyện này cũng chẳng có gì thú vị. Vốn dĩ nể tình anh em họ với nhau, tôi mới đến nói vài câu từ biệt, giờ xem ra cũng không cần thiết nữa. Dù sao giữa chúng ta cũng chẳng có tình cảm anh em gì, kỳ thật chẳng có gì để nói, trừ phi anh tình nguyện nói cho tôi mật khẩu thẻ ngân hàng giấu quỹ đen của anh.”
Lê Ân chuẩn bị rời đi, bất ngờ bị Lê Ân phun một bãi nước bọt, tức giận mắng một tiếng “Đồ nhu nhược”. Trên mặt gã là vẻ châm biếm, tựa hồ đang cười nhạo chuyện cậu cam tâm tình nguyện để một thằng con riêng đè đầu cưỡi cổ.
“Ờ.” Cậu đáp.
Lê Ân chẳng để tâm chuyện này, khen ngợi hay mắng chửi đều là giả dối, số dư trong tài khoản ngân hàng mới là thật. Cậu không quá thông minh, nhưng ai đang lợi dụng cậu, ai cho cậu ăn no mặc ấm, chuyện này cậu có thể phân định rõ ràng.
“Lê Ân, tao là anh họ của mày.” Lê Khắc tức giận với cái tên không biết đấu tranh này, “Vậy mà mày lại giúp người khác đối đầu với tao.”
“Hả?” Lê Ân duỗi ngón tay, ngoáy ngoáy lỗ tai mình, “Anh có nhầm gì không? Anh là anh họ của tôi, còn Lê Phụng là anh ruột của tôi đấy!”
“Tâm thần.”
Nói tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, Lê Ân đóng cửa lại, xoay người rời khỏi nơi này.