“Lê Phụng, có lẽ em tới kỳ mẫn cảm rồi.” Hề Ngọc Nhữ trịnh trọng thông báo, cài nút khóa cuối cùng vào cổ tay Lê Phụng, “Vì sự an toàn của chúng ta, thế này là tốt nhất.”
Lê Phụng bị trói vào ghế.
Thực tế, Lê Phụng cho rằng kết luận hắn đến kỳ mẫn cảm là hoàn toàn sai lầm, bởi vì thân nhiệt tăng cao và nhịp tim đập nhanh là vì hắn nhìn thấy đôi tượng mà Hề Ngọc Nhữ đã chỉnh sửa, chứ không phải vì yếu tố sinh lý không thể khống chế. Nhưng nhìn Hề Ngọc Nhữ quỳ một gối trước mặt hắn như thế này, khiến hắn không cách nào nói ra sự thật.
Tiếng mắt xích va vào nhau nghe rất sắc bén, gần như là trong nháy mắt đã khuấy đảo toàn bộ cảm xúc của Lê Phụng. Giây tiếp theo, Hề Ngọc Nhữ đưa tay giữ lấy.
“Anh sẽ giúp em, nhưng em phải phối hợp, biết chưa?” Hề Ngọc Nhữ nói.
Lê Phụng không đáp, hắn không hứa hẹn gì cả.
Có lẽ vì không mở quạt thông gió, không khí trong nhà càng lúc càng ngột ngạt. Tim Lê Phụng đập như trống dồn, chấn đau cả màng tai. Hắn cắn chặt khớp hàm, tuyến thể sau cổ cũng bắt đầu nảy lên thình thịch, tựa hồ thật sự bước vào kỳ mẫn cảm.
Nháy mắt, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập pheromone của hắn, nhưng hương tuyết lan đã thay đổi, trộn lẫn thêm một mùi chua chát kỳ lạ, giống một con mãng xà mạnh mẽ quấn chặt lấy người đang ở trước mặt.
Vẫn chưa đủ.
Lê Phụng nghĩ.
Bản năng khiến hắn giật mạnh tay, rút tay ra khỏi dây trói. Sau khi xoay xoay cổ tay hơi nhức mỏi, hắn đặt tay tên đầu Hề Ngọc Nhữ —— Hề Ngọc Nhữ đã sơ suất, không cài chặt móc khóa cuối cùng.
“Em…” Hề Ngọc Nhữ giật mình, muốn ngẩng đầu lên nhưng bị hắn giữ lại, nước mắt sinh lý treo trên khóe mắt, thoạt nhìn có chút yếu mềm.
Ánh mắt Lê Phụng sâu thẳm, hắn lấy ra sợi ruy băng màu xám khói vừa tháo khỏi hộp quà.
“Hề Ngọc Nhữ, em thấy rồi.” Hắn nói.
Trong một thoáng ngắn ngủi mà Hề Ngọc Nhữ ngẩn ra, Lê Phụng nhanh chóng tháo đai lưng, ôm Hề Ngọc Nhữ ngồi lên ghế. Tình thế đảo ngược.
Sau đó, hắn bắt chước cách gói quà, dùng ruy băng quấn mấy vòng quanh miệng anh, lấp kín lại, còn thắt một cái nơ bướm nho nhỏ.
“Lê Phụng!” Hề Ngọc Nhữ chợt có chút hoảng loạn, muốn quát bảo ngưng lại nhưng không được, “Tình trạng của em hiện tại…”
Nhưng anh không thể nói hết câu, bởi vì Lê Phụng cúi xuống hôn nhẹ một cái.
Thôi xong. – Anh nghĩ.
Xong thật rồi, mặt ác liệt của Lê Phụng sẽ thuần thục phô bày trong tình huống này, càng lúc càng tùy hứng, khiến anh hoàn toàn không chống đỡ được.
“Xin em.” Hề Ngọc Nhữ cơ hồ muốn khóc.
Lê Phụng chỉ nhử một chút, không chịu cho nhiều hơn, khiến anh lơ lửng giữa không trung, không thể đáp đất cũng chẳng thể thăng hoa. Dải lụa mềm như biến thành dây thép, dần dần bị thấm ướt.
“Tha cho anh đi.” Anh nói.
“Vẫn chưa được, Hề Ngọc Nhữ.” Lê Phụng ghé vào bên tai anh, nói, “Vẫn chưa được.”
Hề Ngọc Nhữ thật sự không biết tại sao lại thành như thế này. Rõ ràng lúc bắt đầu Lê Phụng chỉ là một thiếu niên đơn thuần, làm gì cũng dò hỏi anh, nhưng dường như theo tuổi tác tăng lên, hắn cũng tự động tích lũy kinh nghiệm trong phương diện này.
Thật sự đáng giận.
Tóm lại, thế tới rào rạt. Có lẽ anh cũng không nên trách cứ Lê Phụng, suy cho cùng chính anh cũng đắm chìm trong đó, vứt bỏ luôn lòng tự tôn mà chẳng hề thấy thẹn. Những lời đã nói ra, đến khi tỉnh táo lại, anh nhất định không muốn nhớ lại.
Đến cuối cùng, anh dường như ngất đi.
……
Hề Ngọc Nhữ mệt mỏi ngủ mất, giữa mày giãn ra, khóe miệng mang ý cười, tựa hồ không có chút phiền não nào. Nửa gương mặt chôn trong gối mềm, tấm chăn trắng như tuyết quấn chặt cơ thể, khiến cả người anh như một đám mây bồng bềnh, không có trọng lượng.
Lê Phụng cầm đôi tượng gốm kia lên, cẩn thận bày biện trên đầu giường, đặt ở vị trí không thể rơi xuống đất, sau đó bắt chước theo bộ dạng Quả Lê Nhỏ nắm tay Bé Ngọc, hắn nắm chặt tay Hề Ngọc Nhữ dưới lớp chăn. Mùi hương của hương tuyết lan khôi phục như thường, quyến luyến quấn quanh người bên cạnh, mưu toan thấm đẫm vào từng tế bào, bao phủ người này trong hương vị của riêng mình.
Lê Phụng cử động thân thể một chút, vùi mặt vào hõm vai của Hề Ngọc Nhữ, hít sâu mùi hương không phải pheromone mà hắn đã quen thuộc, cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Chốc lát sau, Lê Phụng cũng chìm dần vào giấc ngủ.
–
Vào khoảng giữa tháng Chín, Lê Ân tuyên bố với bọn họ một tin tức: sau khi trải qua vô số cuộc tình không đầu không đuôi, cậu rốt cuộc cũng chính thức hẹn hò một người. Tình cảm khăng khít, tam quan hòa hợp, có thể nói là tri âm tri kỷ, quyết định dẫn người ta về nhà ăn bữa cơm, ra mắt mọi người.
Hề Ngọc Nhữ nghe tin này vô cùng hoang mang, không phải vì cậu ta mới yêu đương hơn một tháng đã dẫn đối phương về nhà, mà là vì ấn tượng của anh về Lê Ân vẫn còn dừng ở mười năm trước, khi cậu ta còn là một học sinh cấp ba còn chẳng cao bằng anh. Không ngờ, chớp mắt một cái, Lê Ân đã biết yêu đương, còn nghĩ đến chuyện chung thân. Rốt cuộc cảm nhận được dòng chảy rõ rệt của thời gian, Hề Ngọc Nhữ chợt có chút hốt hoảng và khủng hoảng.
Ngày hẹn ăn cơm là một ngày đẹp trời hiếm có, trên đường đi Hề Ngọc Nhữ bị kẹt xe, đến khi đẩy cửa biệt thự bước vào, mọi người đã đến đông đủ rồi. Trên tivi đang phát một chương trình thực tế khá nổi tiếng, âm lượng không lớn, khiến bầu không khí trong biệt thự càng thêm nhẹ nhàng.
Tần Khiết đang trò chuyện với bạn gái của Lê Ân, Kiều Kỳ; Lê Ân thì bận rộn chạy tới lui chăm sóc hai người phụ nữ, trông rất vui vẻ.
Kiều Kỳ là một omega đeo kính gọng đen, để tóc mái bằng, khi cười đôi mắt cong cong trông rất dễ thương. Theo như Lê Ân nói, bạn gái của cậu có tính cách vô cùng dịu dàng, tuyệt đối sẽ không hở chút là động thủ với cậu như Lê Phụng hay Tần Khiết, chuyện này khiến cậu rất mãn nguyện và hạnh phúc.
Còn một thành viên khác trong gia đình, Lê Phụng, hiện tại đang ngồi ở một góc sô pha, im lặng lướt điện thoại. Bởi vì điện thoại Hề Ngọc Nhữ đang rung lên liên tục, anh đoán người này đang tập trung gửi tin nhắn quấy nhiễu anh.
“Xin lỗi, tôi đến trễ, trên đường bị kẹt xe.” Hề Ngọc Nhữ cởi áo khoác treo lên chỗ huyền quan, chỉnh lại cổ áo hoodie, “Hiện tại đã đến bước nào rồi?”
Tần Khiết tạm dừng nói chuyện phiếm, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa anh và Lê Phụng, cười đến hiền hòa: “Tiểu Ân tìm được đối tượng rồi, cậu và Lê Phụng cũng nên nhanh lên.”
Vẻ không vui khi nghe anh lên tiếng phản đối hôn lễ ngày hôm đó đã tan biến sạch sẽ.
Hề Ngọc Nhữ không có ý kiến gì với bà ta. Ở trong một gia tộc lớn như thế này, tính toán cho bản thân và con trai của mình cũng không có gì là sai, chẳng qua bọn họ có xung đột về lợi ích, vậy nên cũng có không ít mâu thuẫn. Đương nhiên anh cũng không có bao nhiêu thiện cảm với Tần Khiết, vậy nên anh chỉ lịch sự cười đáp lại, không tiếp lời.
Khi bước đến gần, anh lấy một ra một túi quà, đưa cho Kiều Kỳ: “Chút quà gặp mặt nho nhỏ, hy vọng em sẽ thích.”
“Cảm ơn anh dâu, em thích lắm.” Kiều Kỳ thẹn thùng đáp lời, nhận lấy món quà.
Hề Ngọc Nhữ nghe xưng hô này sửng sốt vài giây, sau đó không nhịn được ngã ngồi xuống tay vịn sô pha của Lê Phụng, bật cười: “Ai dạy em gọi như vậy, Lê Ân sao?”
Anh quay đầu nhìn Lê Ân cũng đang ngơ ngác, buồn cười hỏi: “Lê Ân, cậu cũng lén gọi Lê Phụng là anh hai à?”
Mặt Lê Ân hơi đỏ lên, cậu nhìn Kiều Kỳ với vẻ mặt như vừa bị phản bội, thẹn quá hóa giận, tìm một cái cớ sứt sẹo mà trốn vào nhà bếp. Bầu không khí đang thoải mái dễ chịu, chẳng ai muốn đi dỗ cậu thiếu gia cáu kỉnh cả, tức là chẳng ai quan tâm đến Lê Ân, mọi người cứ thế mà nói sang một chủ đề khác.
Trái với vẻ ngoài rụt rè kín đáo, Kiều Kỳ thật ra là một người rất có chủ kiến, ở lĩnh vực mình am hiểu còn có thể phát biểu một cách thẳng thừng mạnh mẽ. Tính cách này rất hợp với Hề Ngọc Nhữ, vậy nên hai người nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Đến gần giờ cơm, Hề Ngọc Nhữ đột nhiên nổi hứng, quyết định thể hiện tài năng với người bạn mới, cũng là em dâu tương lai, xoa tay đi vào bếp.
Cuộc nói chuyện ngoài kia đã đổi từ chủ đề này sang chủ đề khác, Lê Ân vẫn còn co đầu rụt cổ trong bếp, lục đà lục đục làm mấy chuyện vớ vẩn. Hề Ngọc Nhữ ngó lơ cậu, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Không đến một phút sau, Lê Ân không nhịn được, thò lại bên cạnh anh, vụng về phụ nhặt rau: “Hề Ngọc Nhữ, sau này đừng nói mấy chuyện đó trước mặt Kiều Kỳ.”
“Sao cơ, cậu không kể hết chuyện trong nhà cho bạn gái nghe à?” Chuyện nhà họ Lê không phải cái gì bí mật, nghe ngóng một chút cũng biết được kha khá rồi, giấu giếm lại càng trông như đang chột dạ.
Lê Ân cao giọng phản bác: “Không phải, bởi vì mấy người làm tôi mất mặt! Bọn tôi đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, yêu đương mặn nồng anh hiểu không!? Lần đầu dắt về nhà đã như vậy, hình tượng mạnh mẽ của tôi sụp đổ hết rồi!”
Hề Ngọc Nhữ giải cứu lá cải trong tay Lê Ân: “OK OK, nể mặt lòng tự trọng mong manh của cậu.”
Nhưng câu này của Lê Ân đột nhiên lay tỉnh Hề Ngọc Nhữ. Anh và Lê Phụng biết nhau mười năm rồi, dường như còn chưa chính thức được như Lê Ân và Kiều Kỳ. Mơ mơ màng màng ở bên nhau, rồi chia tay vì những chuyện không thể hiểu nổi, hiện tại mập mờ ở chung. Hơn nữa, cha của Lê Phụng luôn ngầm chê bai anh, mà anh cũng chưa bao giờ dẫn Lê Phụng đi gặp ba mẹ mình, thật sự không giống như đã ở cùng nhau tận tám năm.
Suy nghĩ một lúc, trong lòng Hề Ngọc Nhữ cũng nảy ra một ý tưởng.
Ban đầu còn có thể nói qua nói lại mấy câu, đến khi chuẩn bị nổi lửa, Hề Ngọc Nhữ thật sự hết chịu nổi. Người họ Lê tay chân vụng về đúng là một mạch truyền thừa, Lê Ân thậm chí còn tệ hơn Lê Phụng nhiều. Hề Ngọc Nhữ không muốn món ăn của mình hỏng bét, đành phải đuổi người kia ra ngoài.
Cửa nhà bếp đóng cạch, hương vị bên trong bị vây lại, âm thanh bên ngoài cũng bị ngăn cách. Lê Ân bị đuổi khỏi bếp, xem như có lý do chính đáng để trở lại phòng khách, nhưng còn chưa kịp quay lại bên cạnh bạn gái thì thầm thủ thỉ thì bị Lê Phụng chặn đường.
“Lê Ân.”
“Cái gì?” Lê Ân cực kỳ cảnh giác, tóc trên đầu còn cường điệu nhảy dựng lên mấy cọng, “Đừng nói anh cũng muốn hỏi cái vấn đề nhàm chán kia đấy nhé!”
Lê Phụng nhíu mày: “Cái gì?”
Lê Ân như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, lập tức lảng sang chuyện khác: “Không có gì, anh gọi có chuyện gì?”
“Cậu và Kiều Kỳ đến với nhau thế nào?” Lê Phụng hỏi.
Câu này tựa hồ chọc trúng điểm nào đó của Lê Ân, vẻ mặt cậu chợt sinh động lên, trên mặt ửng lên hai vệt đỏ hồng: “À, chuyện này dài lắm, phải kể từ cái đêm đó, em ấy xuất hiện như tiên nữ hạ phàm…”
“Trình bày đoạn tỏ tình là được.” Lê Phụng chỉ vào đồng hồ, “Thời gian quý giá, sắp đến giờ ăn rồi.”
Hành động này khiến Lê Ân cũng bất giác cảm thấy áp lực, lưng cậu thẳng lên, giọng nói nghiêm túc như đang báo cáo công việc: “Tôi hẹn em ấy đến nơi hai đứa lần đầu gặp mặt, vì đó là nơi có ý nghĩa phi thường, sau đó tôi tặng em ấy một bó hoa thật to, rồi tôi nói…”
Lê Phụng kịp thời cắt ngang: “Nếu sau này cậu cầu hôn cô ấy thì sẽ làm thế nào? Gom lại trả lời trong năm phút thôi.”
“Cái này chắc chắn phải lên kế hoạch kỹ lưỡng rồi. Địa điểm, trình tự đều phải chuẩn bị trước, dĩ nhiên cũng phải chọn trước hoa và nhẫn. Hôm đó tôi nhất định…”
“Biết rồi.” Lê Phụng đút tay vào túi, không chút do dự mà kết thúc cuộc nói chuyện, quay người rời đi.
Vài giây sau, Lê Ân mới phản ứng kịp, gào lên chửi mắng: “Lê Phụng, anh khùng hả!? Tôi có phải nhân viên của anh đâu!”
Lê Phụng khựng lại, ngoái đầu nhìn cậu: “Bạn gái cậu nói, trước mặt cô ấy, cậu gọi tôi là anh hai.”
“AAAA ——” Mặt Lê Ân vặn vẹo, nháy mắt đỏ bừng lên, giậm chân bình bịch như sấm động, “Tôi ghét mấy người!!!!”