Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 56

Đầu tháng Mười đã xảy ra một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ: viện điều dưỡng mà Lê Thu Lâm đang ở thông báo lão bệnh tình nguy kịch.

Chủ nhân đời trước của nhà họ Lê được tuyên bố không còn sống được bao lâu, chuyện này đã nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu ở châu A. Không ít người đổ xô đến thăm, nhưng đa số đều bị chặn lại ngoài cửa, chỉ có thể quay về.

Những người không liên quan không có cơ hội xen vào, nhưng con cháu họ Lê và các dòng thứ ở khắp thế giới đều gấp gáp trở về gặp mặt lần cuối. Nhờ vào đủ loại thuốc men, Lê Thu Lâm có thể kéo dài hơi tàn thêm một thời gian nữa.

Lớn bé già trẻ, đủ mọi lứa tuổi tụ tập ở hành lang, có những gương mặt quen thuộc, cũng có những người chẳng biết tên. Trong số những người ở đây cũng có Lê Ân và Tần Khiết. Sắc mặt Lê Ân có chút ngơ ngác, khóe mắt đỏ ửng, mí mắt hơi sưng, giống như đã khóc một trận; Tần Khiết trang điểm thỏa đáng, phục sức nhã nhặn, khiến người khác không nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.

Còn Lê Phụng, Lê Phụng hoàn toàn bình tĩnh. Đôi mắt màu xám khói hoàn toàn khác biệt với Lê Thu Lâm, ánh mắt trống rỗng, giống một người lạ đi lạc vào nơi này. Hề Ngọc Nhữ đương nhiên không cảm thấy hắn máu lạnh vô tình, chỉ là ở nơi không ai nhìn thấy, anh âm thầm nắm lấy tay hắn.

Chờ ở hành lang chừng nửa giờ, bác sĩ mới mở cửa mời mọi người vào. Dù vậy, người nhà họ Lê vẫn nghiêm ngặt tuân theo lễ nghi quy củ, đứng ngoài cửa chờ chủ nhân đương nhiệm của họ Lê, Lê Phụng, đi vào trước.

Lê Phụng không khách khí với bọn họ, nắm tay Hề Ngọc Nhữ dắt vào trong. Trong khoảnh khắc ấy, vô số ánh mắt nhìn về phía anh. Theo lý mà nói, Hề Ngọc Nhữ không có tư cách xuất hiện ở đây, nhưng anh thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người, đi theo Lê Phụng, trong lòng cũng không để tâm đến những lời bàn tán sau lưng.

Rất lâu rồi Hề Ngọc Nhữ không nhìn thấy Lê Thu Lâm, lần cuối cùng là trong bữa dạ tiệc mừng Lê Phụng kế nhiệm vị trí gia chủ. Khi ấy, Lê Thu Lâm vẫn ăn vận như mọi ngày: khoác ngoài một chiếc áo dạ dài hai hàng cúc, bên trong là bộ vest cổ bẻ một hoặc hai hàng cúc, chiếc đồng hồ quả quýt với dây xích vàng nạm kim cương treo bên ngoài áo gi-lê, mái tóc điểm bạc cũng được nhuộm đen nhánh, tóm lại là dáng vẻ chỉn chu và nhàn nhã. Dưới ánh mắt của mọi người, Lê Thu Lâm vỗ vai Lê Phụng, như thể vô cùng hài lòng và tin tưởng người thừa kế của mình, sau đó còn phát biểu một tràng những lời lẽ bóng bẩy đầy hình thức.

Từ sau ngày hôm đó, Lê Thu Lâm hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của họ, ngay cả Tần Khiết và Lê Ân cũng không còn nhắc đến người này nữa. Chỉ mới vài năm trôi qua, người đàn ông nằm trên giường bệnh lúc này đã khác xưa một trời một vực. Hơi thở khó nhọc, làn da chảy xệ, tóc bạc trắng… như thể thân thể này trong một thời gian ngắn đã suy tàn cực độ, toàn bộ sinh lực dường như đã tiêu hao hết trong những năm tháng trước đó.

Dưới tác dụng của nhiều loại thuốc, hiện tại Lê Thu Lâm vẫn còn tỉnh táo, nhìn qua cũng không đến nỗi thoi thóp. Trước mặt mọi người, luật sư đọc to bản di chúc đã soạn sẵn. Ngoài phần tài sản vốn thuộc về nhà họ Lê, Lê Thu Lâm còn có một lượng tài sản cá nhân không nhỏ không chuyển giao cho Lê Phụng cùng lúc với chức vị gia chủ.

Ngoài dự đoán của Hề Ngọc Nhữ, phần lớn tài sản của Lê Thu Lâm được quyên góp cho các tổ chức từ thiện. Phần còn lại được chia đều cho hai anh em Lê Phụng và Lê Ân, những gì còn lại thì không đáng kể. Tần Khiết, với tư cách là vợ lão, lại nhận được rất ít, gần như chẳng có gì.

Sau khi đoạn thủ tục ngắn ngủi ấy kết thúc, Lê Thu Lâm lần lượt gặp riêng từng người, dùng chút sức lực cuối cùng để nói vài lời riêng tư. Người cuối cùng được gọi vào là Lê Phụng.

Nhưng Lê Phụng đã từ chối ngay trước mặt mọi người, còn lạnh lùng nói: “Giữa tôi và ông ta chẳng có gì để nói.”

Thái độ dứt khoát, vẻ mặt vô cảm, như thể trong lúc chẳng ai hay biết gì, bọn họ đã lặng lẽ nói xong lời cuối cùng từ lâu.

“Vậy để anh vào.” Hề Ngọc Nhữ nhanh chóng tiếp lời, vươn tay chỉnh cổ áo Lê Phụng một chút, “Kỳ thật anh hay em cũng không có gì khác nhau.”

Tuy ủng hộ quyết định của Lê Phụng, nhưng người trong dòng tộc đều đang đứng nhìn, dù sao đây cũng là nguyện vọng cuối cùng của Lê Thu Lâm, nếu từ chối thẳng thừng thì không hay lắm.

Lê Phụng không ngăn cản, những người khác cũng chẳng còn lý do để ngăn lại. Hề Ngọc Nhữ đẩy cửa bước vào.

Lê Thu Lâm thấy người đến là anh, dường như cũng không bất ngờ, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt: “Cậu là Hề Ngọc Nhữ đúng không?”

Hề Ngọc Nhữ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, mỉm cười đáp lại: “Ngài Lê, ngài đã biết rõ, hà tất hỏi lại làm gì.”

Lê Thu Lâm cũng không vì lời nói đó mà khó chịu, cũng có thể hiện tại lão không còn đủ sức thể hiện điều đó nữa. Thanh âm khàn khàn lăn qua cổ họng mấy vòng, Lê Thu Lâm lại thốt ra một câu nói lỗi thời mà lão từng rất hay nói: “Tiểu Hề, nếu cậu thật lòng yêu nó, thì cậu không nên ở bên cạnh nó.”

Hề Ngọc Nhữ đã nghe lời này rất nhiều lần, từ đủ mọi loại người khác nhau. Dường như cả thế giới đều cho rằng anh ở bên Lê Phụng là vì muốn trèo cao, muốn dựa hơi. Ai cũng nghĩ một beta đến từ khu ổ chuột không xứng với một alpha thượng đẳng như gia chủ họ Lê.

Nhưng anh và Lê Phụng vốn dĩ là một cặp xứng đôi nhất trên đời này, không cần bất kỳ ai công nhận.

Anh chớp mắt một cái, cụp mắt nhìn người đang nằm trên giường thở d.ốc từng hơi: “Ngài Lê, ngài biết không, dạo gần đây tôi đọc một số sách liên quan đến tâm lý học, biết được một vài hiện tượng thú vị.”

“Trong một số mối quan hệ xã hội, có những người sẽ cố ý thao túng tâm lý người khác, dùng cách chèn ép tinh thần người khác một cách có chủ đích trong thời gian dài để khiến nạn nhân suy sụp, từ đó nhồi nhét vào đầu họ những lời nói phiến diện, giả dối, lừa gạt.”

“Ngày qua ngày, điều đó sẽ bóp méo nhận thức của nạn nhân, khiến họ dần mất đi sự tự tôn và bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình.”

Nụ cười trên mặt Lê Thu Lâm cuối cùng cũng nhạt đi đáng kể: “Cậu muốn nói gì?”

“Tại sao ông lại ghét Lê Phụng đến vậy?” Hề Ngọc Nhữ hỏi “Vì em ấy là chứng tích cho lỗi lầm năm xưa của ông sao? Vì ông không cho phép cuộc đời mình tồn tại một ‘vết nhơ’ như vậy?”

Tâm lý con người vốn luôn phức tạp, hay thay đổi và khó nắm bắt. Đứa trẻ thông minh nhất lại là đứa bị lạnh nhạt nhất, Hề Ngọc Nhữ thật sự không thể hiểu nổi.

Lê Thu Lâm cố gắng co giật cơ mặt, nặn ra một nụ cười không rõ ý vị: “Vì Lê Phụng tính tình kỳ quái, không thân cận với phụ thân của nó, cũng chẳng giống bất cứ đứa trẻ nào của nhà họ Lê cả.”

Hề Ngọc Nhữ cảm thấy Lê Thu Lâm thật sự hết thuốc chữa rồi. Chuyện đã tới nước này còn nói những lời vô nghĩa, lừa mình dối người như vậy.

“Nhưng đứa trẻ không được ông thừa nhận đó, hiện tại đã trở thành người đứng đầu nhà họ Lê.”

Câu nói ấy khiến Lê Thu Lâm phản ứng khác hẳn với vẻ đạo mạo trong buổi tiệc hôm nào. Lão nghẹn lại, đột ngột ho sặc sụa, mặt đỏ bừng vì khó thở. nhưng dù vậy, lão ta vẫn cố gắng bật ra tiếng phản bác.

Hề Ngọc Nhữ cũng bắt đầu không kiên nhẫn nữa, dứt khoát cắt ngang lời ông ta: “Chết đến nơi rồi, nói mấy câu tử tế chút đi.”

Tiếng ho dần lắng xuống, Lê Thu Lâm cũng rơi vào im lặng.

Hai người cứ thế giằng co trong thinh lặng hồi lâu, khi Hề Ngọc Nhữ cho rằng lão không nói gì nữa, chuẩn bị rời đi, thì Lê Thu Lâm đột ngột lên tiếng.

Lão nói: “Thôi, dù sao ta cũng sắp chết rồi.”

Vậy nên Hề Ngọc Nhữ lại ngồi xuống, nhìn chăm chú người trên giường, chờ đợi những lời sau đó.

Lê Thu Lâm quay đầu nhìn ra cửa sổ, chọn không đối mặt với Hề Ngọc Nhữ: “Cậu nói với nó, không như những gì mọi người nghĩ, người cha omega của nó kỳ thật không phải vứt bỏ nó, mà là đã chết.”

“Khi Lê Phụng vừa ra đời, cha nó muốn tranh quyền nuôi nấng với ta.”

“Ông làm?” Hề Ngọc Nhữ hỏi.

Lê Thu Lâm cười hừ một tiếng: “Không đến mức đó, chỉ là không tốt số thôi. Nếu người đó không chết thì đã có thể nhận được một số tiền lớn từ nhà họ Lê.” Nói tới đây, lão thở dài một hơi, không rõ là hoài niệm hay chỉ đơn thuần là hồi tưởng lại, “Đó là một sinh viên nghèo, qua lại với ta kỳ thật cũng chỉ vì tiền, nhưng cậu ta không nói, ta cũng xem như không biết, bởi vì cậu ta rất đẹp, ta rất thích gương mặt đó.”

“Ban đầu cũng xem như thông minh, cho đến khi sinh ra Lê Phụng.” Lê Thu Lâm lại ho khan mấy tiếng, sức lực dường như bị rút cạn đi nhanh chóng, giọng nói cũng yếu dần, “Ta không hiểu tại sao rơi vào hoàn cảnh như thế rồi mà vẫn còn muốn giữ đứa nhỏ đó. Khi đó cậu ta còn quá trẻ, chẳng hiểu chuyện được mất.”

“Bởi vì ông không có tình yêu, không hiểu được tình yêu.” Hề Ngọc Nhữ lên tiếng phản bác gần như ngay lập tức, nhưng nói xong lại không nhịn được tự cười mình một tiếng.

Anh cảm thấy câu này nghe như lời thoại trong tiểu thuyết về tuổi trẻ đau thương, nhưng lại thấy nói như vậy cũng không hoàn toàn sai. Lê Thu Lâm khinh thường cả thế giới, nhưng người thiếu thốn nhất trên đời này thật ra lại chính là lão ta.

Nói đến đây rồi, thật sự chẳng còn gì đáng nghe nữa, Hề Ngọc Nhữ cũng không muốn nghe ông ta buông ra thêm bất cứ lời xúc phạm nào với Lê Phụng hay với người cha omega của hắn.

Quá nhạt nhẽo.

Anh đứng dậy, khi Lê Thu Lâm còn chưa kịp phản ứng, anh giúp lão kéo lại tấm chăn xộc xệch: “Được rồi, cứ vậy đi. Ngài Lê, tạm biệt.”

Anh xoay người đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng vặn tay nắm, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lê Phụng đứng ở một góc hành lang, xa rời đám đông, lưng dựa vào bức tường gạch men trắng đến gần như hư ảo. Trông hắn như một nét vẽ đậm màu mà người họa sĩ đã đặt lên tấm vải vẽ tranh trắng tinh bằng tất cả sự suy tư và quyết đoán của mình. Người không hiểu sẽ nói đó là một vết lem cẩu thả, người hiểu thì sẽ nhìn ra được những lời lẽ và kỳ vọng với thế gian này được ẩn giấu trong bút pháp.

Hề Ngọc Nhữ bước đến, đưa tay vén lọn tóc vương bên má của Lê Phụng ra sau tai, ngón tay vẫn chưa rút về, nhẹ nhàng vuốt lên gò má lành lạnh của hắn: “Lê Phụng, biết gì không? Anh nghe được một bí mật.”

“Cái gì?” Lê Phụng ôm eo anh, rút ngắn khoảng cách hai người lại bằng không, lại tựa đầu lên vai Hề Ngọc Nhữ.

Hề Ngọc Nhữ nói đoạn hội thoại cuối cùng với Lê Thu Lâm cho hắn nghe, sau đó kết luận: “Em là đứa trẻ được ra đời trong sự chờ mong và yêu thương. Hiển nhiên là vậy, trên đời này làm gì có ai không yêu Lê Phụng?”

Lê Phụng không nói gì, chỉ ôm Hề Ngọc Nhữ chặt hơn một chút.

Khoảng một tiếng sau, đường biểu thị nhịp tim của Lê Thu Lâm trên màn hình dần trở thành đường thẳng. Ngay khi bác sĩ tuyên bố tin tức ấy, trong điều dưỡng vang lên những tiếng khóc bi thương. Mỗi người khóc một kiểu, nhưng lúc này cũng chẳng ai quan tâm có bao nhiêu người là thật lòng.

Rốt cuộc, mọi thứ cũng kết thúc. Lê Thu Lâm đã sắp xếp hậu sự cho mình rất chu đáo, thuê cả một nhóm chuyên nghiệp để tổ chức một tang lễ long trọng rầm rộ. Cuối cùng cũng xem như làm được một việc tốt, sau khi chết không khiến người khác phải mệt nhọc thêm vì mình.

Ngày hạ táng, châu A đột nhiên đổ cơn mưa nhỏ, những hạt mưa nhẹ rơi trên tóc mọi người, như kết một tầng sương mỏng. Trong bầu không khí lạnh và ẩm ướt đó, Hề Ngọc Nhữ lại nhớ đến ngày ba mẹ mình qua đời. Khi đó mưa to hơn lúc này nhiều, xối ướt đẫm cả người anh, cũng làm nhòe đi tầm mắt.

Mãi đến năm 18 tuổi, rời khỏi khu ổ chuột châu D, mọi thứ mới rõ ràng trở lại.

Anh nghĩ, từng ấy năm trôi qua, anh cũng đã trưởng thành, thành một người xem như là chín chắn. Có lẽ đã đến lúc phải can đảm đối mặt với tất cả những gì mình từng không dám đối mặt. Vậy nên, hai tháng sau khi Lê Thu Lâm qua đời, một ngày nọ Hề Ngọc Nhữ hỏi Lê Phụng có rảnh không. Sau khi nhận được câu trả lời là có, anh một lần nữa đưa Lê Phụng trở lại châu D.

Khu ổ chuột ở châu D.

Bình Luận (0)
Comment