Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 58

Mục đích Hề Ngọc Nhữ đưa Lê Phụng về châu D cũng không phải để nhớ lại những chuyện đã qua, mà là để đưa hắn đến gặp ba mẹ mình.

Nhìn Lê Ân và Kiều Kỳ yêu nhau đã khiến anh nhận ra một điều, bản thân anh chưa từng cho Lê Phụng một lời hứa hẹn nào thật sự có giá trị, cũng chưa từng khiến cho đối phương an tâm, vậy nên anh mới có ý nghĩ này. Thế nhưng phần mộ của ba mẹ anh đã bị chủ đầu tư đào xới đi từ nhiều năm trước, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khi đó anh cũng còn quá nhỏ, không thể bảo tồn tro cốt của họ cẩn thận. Nhiều năm trôi qua, bây giờ muốn tìm lại cũng rất khó khăn.

Hề Ngọc Nhữ đã thuê người chuyên nghiệp tìm kiếm, nhưng rốt cuộc vẫn không có kết quả gì. Những gì ngày xưa không giữ được, hiện tại cũng không thể tìm lại. Cuối cùng chỉ còn lại mảnh đất từng chôn cất ba mẹ anh đã nhiều lần bị khai phá cải tạo. Suốt mười năm qua, nơi ấy tiếp tục trải qua nhiều thay đổi lớn và hiện tại đã được quy hoạch thành một công viên trồng đầy hoa.

Châu D vốn chuyên về kỹ thuật trồng hoa, một năm bốn mùa đều có những loại hoa khác nhau nở rộ. Dù đã là tháng Mười một, Liên bang bước vào mùa thu, công viên vẫn không hề có dáng vẻ tàn úa. Những loài hoa thu đua nhau khoe sắc, hương thơm nồng lan tỏa khắp nơi.

Lúc mới bước vào công viên, mọi thứ đều xa lạ. Nhưng đi thêm vài bước vào trong, Hề Ngọc Nhữ lại chẳng hiểu sao có thể mơ hồ xác định được phương hướng và khoảng cách, như thể có thứ gì đó đang dẫn lối cho anh.

Anh dắt Lê Phụng đi theo những lối nhỏ quanh co, vào sâu bên trong rồi mới dừng lại. Anh chỉ vào hai tảng đá trang trí dựng giữa bãi cỏ, nói với Lê Phụng đứng bên cạnh: “Nếu trí nhớ và cảm giác phương hướng của anh không sai, thì hẳn ba mẹ anh từng được chôn cất ở đó.”

Còn sau này họ bị chuyển đi đâu, giờ đang ở đâu, thì anh không biết.

“Dù tro cốt không còn nữa, nhưng những lời chúng ta nói ở đây, có khi ở thế giới bên kia họ vẫn nghe thấy được.”

Anh nói xong, Lê Phụng rõ ràng sửng sốt một chút, hiển nhiên hắn không ngờ đây là mục đích thật sự của chuyến đi dạo công viên ngày hôm nay.

“Ừm…” Dù sao cũng là lần đầu làm chuyện này, Hề Ngọc Nhữ bị hắn nhìn đến mức mặt hơi nóng lên, lúng túng tránh ánh mắt cháy bỏng của hắn, “Anh muốn đưa em đến gặp ba mẹ anh, suy cho cùng… Tóm lại là muốn mọi chuyện được chính thức một chút, bằng không anh cứ cảm thấy hai chúng ta ở bên nhau như vậy không quang minh chính đại.”

“Được.” Anh vừa nói xong, Lê Phụng nắm lấy tay anh, thậm chí còn đi mấy bước về phía hai tảng đá. Đây là một sự chủ động cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng đến gần rồi, cả hai lại lâm vào trầm mặc.

Lê Phụng hầu như không có kinh nghiệm giao tiếp với người lớn trong gia đình, còn Hề Ngọc Nhữ thì đã không sống cùng ba mẹ từ rất lâu rồi. Tuy chỉ là hai tảng đá làm cảnh mà thôi, nhưng đột nhiên đối diện thế này, hai người ít nhiều có chút bối rối.

Không biết đã đứng đó trong bao lâu, một cơn gió nhẹ bất chợt nổi lên, lướt qua những tán cây và hoa cỏ. Cây quế phía sau chợt rơi rụng một mảng hoa, hương thơm dịu dàng tràn ngập trong không khí, lan đến chóp mũi.

“Anh…” Hề Ngọc Nhữ chớp mắt, lòng khẽ gợn sóng vì cơn gió ấy, “Anh muốn nói chuyện riêng với họ trước, được không?”

Lê Phụng liền lùi lại, ngồi xuống một chiếc ghế cách đó không xa, đủ để trông thấy anh nhưng lại không thể nghe thấy lời nói, giữ một khoảng cách rất đúng mực. Hề Ngọc Nhữ thầm cảm ơn sự tinh tế của hắn, nhưng vẫn ngồi xổm trước hai tảng đá ấy, im lặng rất lâu.

Anh mất rất nhiều thời gian chuẩn bị tinh thần, rồi mới mở lời.

“Ba, mẹ…” Hai chữ này bật ra khỏi miệng thật sự có chút lạ lẫm và gượng gạo, lại còn nói với hai tảng đá, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Anh cố gắng hồi tưởng theo hai tiếng xưng hô này, nhưng phát hiện ra hình ảnh của họ trong ký ức mình đã trở nên rất mờ nhạt, ngay cả cảnh tượng lúc lâm chung từng khiến anh khổ sở vô cùng, từng là cơn ác mộng mãi không dứt, không biết từ bao giờ cũng đã bị phủ một lớp sương dày, khiến anh không thể thấy rõ nữa.

Hóa ra mọi chuyện thật sự đều sẽ qua đi.

Thế nhưng không hiểu vì sao, dù tất cả trông có vẻ không hợp thời điểm chút nào, trong lòng anh vẫn dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, chính nó giúp anh tiếp tục nói ra những lời sau đó một cách trôi chảy.

“Những năm qua ba mẹ thế nào? Không tìm lại được tro cốt của hai người, con xin lỗi.”

Hề Ngọc Nhữ biết rất nhiều tôn giáo có thuyết luân hồi, nhưng kỳ thật anh không tin sẽ có kiếp sau. Nhưng ngay cả người không tin, khi đứng trước những người thân yêu nhất, trong lòng vẫn sẽ phát sinh những hy vọng không thực tế, hy vọng rằng họ có thể nghe thấy lời mình nói, cảm nhận được nỗi nhớ nhung của mình.

“Con… Kỳ thật mấy năm qua con sống cũng rất tốt.” Anh không nhắc đến những năm tháng túng thiếu vì phải trả nợ ở châu D, chỉ kể về những gì mình đã trải qua và có được khi đến châu A. “Nhưng để đến được châu A, con đã bán căn nhà ba mẹ để lại, mong hai người đừng trách con.”

“Giờ chỗ đó cũng bị phá rồi, không biết sau này sẽ xây cái gì… Mong là cũng là khu dân cư, có khi con mua được một căn.”

Anh cảm thấy mấy lời này có phần nhạt nhẽo, bật cười một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Hề Ngọc Nhữ lại nhắc đến Lê Phụng.

“Con dẫn theo một người, là…” Hề Ngọc Nhữ dành ra vài giây suy nghĩ xem nên giới thiệu Lê Phụng thế nào, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn, “Là người yêu của con.”

“Con sẽ sống cùng em ấy, bọn con sẽ kết hôn, tạo thành một gia đình, sẽ giống như vô số những đôi bạn đời bình thường khác trên thế gian này, cùng nhau đi qua sinh lão bệnh tử.”

“Em ấy rất tốt với con, con cũng rất yêu em ấy, hy vọng ba mẹ có thể ủng hộ lựa chọn của con.”

Hề Ngọc Nhữ phát hiện ra mình chẳng giỏi ăn nói gì cả. Có khi anh cũng mong mình có thể trơn tru nói ra lời hay ý đẹp, nhưng cân nhắc từng từ từng câu rồi, cuối cùng anh vẫn chỉ có thể nói được bấy nhiêu.

Chỉ mong người nghe có thể vì sự chân thành này mà tha thứ cho sự vụng về của anh.

Lại một làn gió nhẹ thoảng qua khiến cành cây lay động, hoa quế từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống người anh, như đang thực hiện một nghi lễ lặng lẽ.

Anh gom những cánh hoa rơi vào lòng bàn tay, ôm lấy một nắm rồi nhẹ nhàng đặt trước hai tảng đá: “Cảm ơn ba mẹ.”

Nói đến đây là hết lời rồi, anh đứng dậy, vẫy tay với Lê Phụng đang ngồi cách đó không xa: “Anh nói xong rồi.”

Lê Phụng bước đến bên anh, không hỏi vừa rồi anh đã nói gì, chỉ chủ động nói: “Em cũng muốn nói với họ vài lời.” Thái độ hoàn toàn khác với khi hắn đối mặt với cha ruột Lê Thu Lâm.

Hề Ngọc Nhữ đương nhiên không có lý do gì để phản đối, cũng bắt chước sự chu đáo ban nãy của Lê Phụng, đứng lùi ra xa một chút.

Lê Phụng chưa bao giờ nhìn thấy ba mẹ Hề Ngọc Nhữ, cả ảnh chụp cũng không. Đối với hắn, họ vốn là hai cái tên vô cùng xa lạ, nhưng vì Hề Ngọc Nhữ, họ lại có một ý nghĩa thiêng liêng. Vậy nên, dù hắn chẳng biết thế nào là tình yêu của ba mẹ, thì trong khoảnh khắc này, hắn cũng muốn thể hiện sự chân thành của mình.

“Chào cô chú.” Trong lúc Hề Ngọc Nhữ nói chuyện, Lê Phụng cũng không chuẩn bị một bài phát biểu dài dòng, hắn quả thật chỉ muốn nói mấy câu mà thôi, “Rất vinh hạnh được gặp hai người.”

Sau đó hắn nói: “Cháu yêu Hề Ngọc Nhữ, cháu sẽ đối xử với anh ấy thật tốt.”

Nói xong Lê Phụng định rời đi, nhưng hắn nhạy bén nhìn thấy một đống hoa trước tảng đá. Sau vài giây suy nghĩ, hắn nhìn quanh một phen, nhặt lấy một bông hoa lớn nhất, vẫn còn nguyên vẹn, nhẹ nhàng đặt xuống trước tảng đá.

Còn bổ sung thêm một câu cho những lời vừa nói: “Cảm ơn cô chú.”

Lời cần nói đều đã nói, Lê Phụng và Hề Ngọc Nhữ tay trong tay rời khỏi nơi này.

Chẳng ai biết được bí mật được chôn giấu ở đây, chỉ có những đóa hoa quế trước tảng đá trang trí kia là nghe qua tấm lòng thành của bọn họ.

Sau một tuần dạo quanh khu dân nghèo một cách vừa sơ sài vừa kỹ lưỡng, hai người trở lại khu thượng lưu. Thật ra mấy năm nay họ cũng trở lại châu D, dù sao thì nhà đầu tư đầu tiên của công ty game bọn họ là một nữ doanh nhân giàu có ở châu D. Sau nhiều năm hợp tác, bọn họ đã xây dựng tình bạn hữu nghị, cùng đầu từ vào rất nhiều dự án. Để tiện nói chuyện làm ăn, Lê Phụng còn mua một căn biệt thự ở khu thượng lưu.

Nhưng ấn tượng của Lê Phụng về căn biệt thự ấy không còn quá tốt, hắn không chỉ ngăn không cho Hề Ngọc Nhữ đến ở, mà còn có ý định rao bán. Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, Hề Ngọc Nhữ mặc kệ cho hắn làm trò.

Nào ngờ, hậu quả của việc nhất thời dung túng là Lê Phụng càng thêm kén chọn. Khách sạn năm sao bị hắn chê bai chẳng ra gì, chỗ nào cũng bắt bẻ, như thể trên thế gian này đã không còn chiếc giường nào có thể làm Lê đại thiếu gia hài lòng. Hề Ngọc Nhữ hết nhịn nổi, hỏi thẳng rốt cuộc hắn muốn thế nào. Cuối cùng, dưới sự gợi ý mơ hồ của đại thiếu gia, hai người chuyển vào khu phòng khách mang đậm phong cách Trung Cổ của nhà thờ lớn Akas.

“Anh nhớ lần đầu tiên gặp em là ở đây.” Có lẽ mấy ngày ở khu dân nghèo đã khiến tinh thần Hề Ngọc Nhữ trôi về quá khứ, gần đây anh thường xuyên hồi tưởng chuyện cũ, “Tối đó trời mưa rất to, anh nhận đơn giao một chậu hương tuyết lan đến nhà thờ lớn Akas. Đưa hoa cho Lê Ân xong, lúc đi ngang qua hành lang dài, anh nhìn thấy em. Em đứng dưới tượng Đức Mẹ, trông cứ như một sự tồn tại không thuộc về thế giới này.”

“Còn em, khi đó em nghĩ gì vậy?” Hề Ngọc Nhữ hỏi Lê Phụng.

Lê Phụng im lặng rất lâu, không phải vì không nhớ, mà như là không muốn trả lời. Nhưng lần này Hề Ngọc Nhữ không nuông chiều hắn nữa, một hai muốn hắn phải cho anh đáp án.

Rất lâu sau, Lê Phụng mới miễn cưỡng đáp: “Em ngửi thấy mùi hương tuyết lan trên người anh, cũng ngửi được mùi pheromone của Lê Ân.” Hắn dừng một chút, nhớ ra Hề Ngọc Nhữ là beta nên bổ sung, “Khi đó nó vẫn chưa kiểm soát được pheromone của mình, đeo vòng cổ rồi vẫn không che giấu được.”

“Em nghĩ Lê Ân lại bày trò gì.” Lê Phụng lại ngắt câu, do dự vài giây mới nói tiếp, “Vậy nên rất khó chịu.”

Giống như lo lắng Hề Ngọc Nhữ hiểu lầm mình khi đó, Lê Phụng lại thuyết minh thêm: “Em đến nhà anh, thấy anh nhặt cây hoa đó về mới biết anh không phải người của Lê Ân, nhưng mà…”

Nhưng mà thế nào, hắn không nói. Dù hắn không nói, Hề Ngọc Nhữ vẫn hiểu được.

Khi đó Lê Phụng nghĩ gì không hề khó đoán, với những hiểu biết hiện tại của anh về những gì đã xảy ra trong cuộc đời Lê Phụng, Hề Ngọc Nhữ gần như có thể lập tức hình dung ra chuyển biến tâm lý của hắn lúc ấy. Nói tới nói lui cũng chỉ xoay quanh một chữ: tiền.

Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ cảm thấy tức giận, cảm thấy nhân phẩm mình bị xúc phạm, nhưng bây giờ anh không cách nào tức giận nổi. Đứa trẻ chưa từng thấy kẹo sẽ không thể miêu tả chính xác hình dáng hay mùi vị của viên kẹo, ngay cả khi có đặt kẹo trước mặt nó, nó cũng sẽ nói: Viên thuốc này trông không giống những viên thuốc khác cho lắm.

Hề Ngọc Nhữ nghĩ có lẽ bản thân mình chính là một người bất chấp lý lẽ như vậy. Dù Lê Phụng từng làm gì, từng nghĩ gì, anh đều có thể bao dung. Anh cúi người hôn nhẹ lên trán hắn: “Anh biết rồi. Vậy thì bây giờ ngoan một chút, anh sẽ tha thứ cho em.”

Lê Phụng ôm anh, đào sâu thêm nụ hôn, khiến nó không đơn thuần là nụ hôn an ủi nữa.

Đến khi sắp ngủ, Hề Ngọc Nhữ nghe thấy bên cạnh có tiếng trở mình liên tục, dường như bồn chồn không yên.

Anh liền tỉnh táo trở lại.

Kết hợp với hành vi những ngày gần đây của Lê Phụng, Hề Ngọc Nhữ cảm thấy khá bất an: “Em chắc chắn lần này là hài lòng rồi chứ?” Anh quay nhìn người bên cạnh, hỏi lại lần nữa, “Nếu mai ngủ dậy em lại làm mình làm mẩy là anh không dỗ đâu đấy.”

Lê Phụng rất bất mãn với câu này của anh. Hắn kéo một nhúm tóc của anh cuốn vào ngón tay: “Hề Ngọc Nhữ, anh nói như thể em xấu tính lắm vậy.”

Hề Ngọc Nhữ rất muốn hỏi lại chẳng phải đúng thế sao, nhưng sợ Lê Phụng thẹn quá hóa giận, vậy nên chỉ có thể ngó lơ lương tâm mà nói: “Không phải, anh chỉ muốn em vui vẻ thôi.”

“Hiện tại em rất vui vẻ, Hề Ngọc Nhữ.” Lê Phụng vươn tay ôm trọn lấy anh, cánh tay rắn chắc siết chặt quanh eo, đầu vùi sâu vào hõm cổ với mạch đập rõ ràng, “Hơn nữa, ngày mai sẽ còn vui hơn hôm nay.”

Hề Ngọc Nhữ đã quen với cái ôm kín kẽ như thế này, cảm giác hơi thiếu dưỡng khí luôn khiến anh cảm nhận được một loại hạnh phúc như cơn say chếnh choáng.

“Đúng vậy, mỗi ngày đều phải vui vẻ hơn.” Anh xoay người, luồn tay dưới cổ Lê Phụng, để hắn vùi mặt vào ngực mình, nghe nhịp tim đang đập dồn dập, “Ngủ đi, nếu gối không thoải mái thì nằm lên người anh mà ngủ.”

“Ừm.” Lê Phụng ậm ừ trong lồng ng.ực anh, hô hấp dần trở nên đều đặn.

Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Hề Ngọc Nhữ dường như lại ngửi thấy mùi hương tuyết lan.

Lẽ ra anh đã phải quen với nó rồi, dù sao thì mùi hương cũng này đã ngấm vào cuộc sống của anh suốt mười năm qua, thế nhưng không biết vì sao, lần này anh lại tỉnh dậy giữa cơn mơ. Anh theo bản năng đưa tay về phía bên kia giường, phát hiện chỗ vốn nên có người nằm giờ đã trống không, chăn đệm cũng lạnh lẽo.

Lại nhìn đến chiếc ly trên đầu giường, cũng đã hết sạch —— Lê Phụng có một thói quen kỳ quặc, chỉ khi đã thức dậy hoàn toàn, hắn mới để cái ly rỗng không như vậy.

Vậy là Lê Phụng đã rời giường rồi?

Hắn đi đâu?

Hắn định làm gì?

Tại sao không gọi anh đi cùng?

Nháy mắt trong đầu Hề Ngọc Nhữ hiện lên mấy câu hỏi, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo. Anh không còn buồn ngủ nữa, xoay người xuống giường. Trước hết anh cầm điện thoại gọi cho Lê Phụng, tiếng chuông cứ vang lên cho đến khi tự động bị ngắt mà không có ai bắt máy, mấy cuộc gọi đều là như vậy.

Đột nhiên có tiếng ầm vang, sấm sét đánh xuống ngoài cửa sổ, căn phòng chợt sáng trưng như ban ngày, sau đó tối đen trở lại.

Sắp mưa rồi.

Dường như lại là một trận mưa to.

“Đi đâu rồi?” Hề Ngọc Nhữ không nhịn được nữa, chộp lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế cuối giường, vừa mặc vào vừa đi ra ngoài, còn tiện tay mang theo chiếc dù để cạnh cửa.

Gần như ngay khi vừa bước ra khỏi phòng, anh đã ngửi thấy mùi đất ẩm ướt lẫn trong không khí, cơn gió lùa đến ướt át và lạnh lẽo. Anh băng qua hành lang mờ tối, đi từ tầng này đến tầng khác, tìm hết những nơi có thể đi trong khu nhà khách, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ai cả.

“Chẳng lẽ ra ngoài rồi?” Hề Ngọc Nhữ đứng ở cửa do dự một lúc, cuối cùng vẫn bung dù bước ra ngoài.

Ban đầu chỉ là cơn mưa lất phất, nhưng ngay sau một tiếng sét nữa vang lên, cơn mưa đổ ào xuống như trút nước, rơi bồm bộp trên mặt dù. Âm thanh dội vào tai khiến anh bồn chồn không yên —— lần trước gặp tai nạn xe cộ cũng là trong một ngày mưa lớn như thế này.

Chẳng lẽ vẫn chưa giải quyết sạch sẽ tàn dư của đám người Lê Khắc? Hay là có kẻ nào khác nhân lúc bọn họ đến châu D mà âm mưu giăng bẫy? Hoặc cũng có thể ở châu A xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến mức Lê Phụng vội vã rời đi mà không kịp báo với anh?

Hề Ngọc Nhữ biết mình đang nhạy cảm nên mới đa nghi như vậy, nhưng vẫn không thể ngăn được dòng suy nghĩ tràn ngập trong đầu. Hình ảnh của vụ tai nạn vẫn còn in rõ mồn một trong tâm trí, bộ dạng Lê Phụng khi đó đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn với anh. Anh không thể chấp nhận chuyện đó xảy ra lần nữa, cũng không thể chấp nhận khả năng mất đi Lê Phụng thêm một lần nào.

Khi đi ngang qua bức tường hoa hồng, nơi trước kia Lê Ân và Lê Phụng từng đôi co với nhau, mùi thơm nồng nàn ấy quấn chặt lấy Hề Ngọc Nhữ. Bao năm trôi qua, những đóa hoa ở đây lại càng nở rộ rực rỡ, màu đỏ rực như máu tươi chảy ra trong màn đêm tối mịt, khiến không gian bỗng dâng lên cảm giác rờn rợn, kỳ quái.

Chỉ mới liếc nhìn một cái, tim Hề Ngọc Nhữ đã đập loạn hơn.

Anh gần như chạy bước nhỏ trong mưa, chạy vào hành lang có những cột La Mã chống đỡ, chẳng kịp thu dù lại, cứ thế hướng thẳng ra phía bên ngoài nhà thờ. Tay vẫn không ngừng gọi điện, hết lần này đến lần khác, liên tục không dứt. Khi nhịp tim dồn dập của anh gần như muốn nổ tung thì bất chợt anh ngửi thấy mùi hương tuyết lan quen thuộc trong cơn mưa ẩm ướt, hương thơm này càng đến gần càng đậm, như thể anh vô tình bước vào một khu vườn trồng đầy loài hoa ấy.

Không biết tại sao, trong mùi hương ấy, bước chân anh chậm lại, nhịp tim cũng bình ổn hơn. Anh nhìn về phía trước, cánh cửa chính điện của nhà thờ đang hơi hé mở. Anh theo bản năng lại nhấn phím gọi lại một lần nữa. Tiếng chuông quen thuộc vang ra từ bên trong cánh cửa, đến cuối cùng thì tự động ngắt.

Hề Ngọc Nhữ nhét điện thoại vào túi, thu lại chiếc dù đã ướt đẫm nước mưa. Anh để dù ở cửa, đẩy cánh cửa nặng nề bước vào trong.

Lúc này là nửa đêm, chính điện nhà thờ vô cùng tối tăm, chỉ có chút ánh trăng mờ nhạt xuyên qua ô cửa kính màu rọi vào bên trong, rải ánh sáng rực rỡ lên tượng Đức Mẹ, lên nền gạch lát nhẵn bóng, và lên cả người đang đứng dưới bức tượng ấy. Người nọ có mái tóc xoăn dài, thả rối đến vai, đưa lưng về phía anh. Nước mưa ẩm ướt hóa thành sương mù mờ mịt vây lấy hắn, tựa như một ảo ảnh chỉ xuất hiện trong mộng, mờ ảo và đẹp đẽ.

Hề Ngọc Nhữ bắt đầu ngẩn ngơ, bắt đầu thất thần. Nhưng lần này, anh gọi ra một cái tên một cách rõ ràng.

“Lê Phụng.”

Giọng nói vang lên, người đang đứng dưới tượng Đức Mẹ quay lại nhìn anh.

Bình Luận (0)
Comment